Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 72: Cô ấy là người phụ nữ của tôi



Sau khi nhân viên dẫn đường hai mẹ con họ theo địa chỉ của Bạch Thanh Dung, chào hỏi vài câu rồi đi, Bạch Thanh Dung đỡ mẹ vào phòng ngủ chính nằm xuống giường.

Hai mẹ con nhìn kết cấu và cách sửa sang của nhà mới, bày trí kiểu Địa Trung Hải để màu xanh nhạt và màu trắng là chủ yếu. Hai phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp, một nhà vệ sinh và đồ dùng sinh hoạt, Bạch Thanh Dung thầm biết ơn người chị thân thiết Phạm Lan Lan.

“Thanh Dung, bây giờ không có ai, con nói với mẹ tất chuyện này là thế nào.” Bà Bạch nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt nhìn con gái của của mình.

Bạch Thanh Dung kéo rèm cửa phòng ngủ lại tránh bị ánh nắng làm chói mắt, rồi chuyển một cái ghế ngồi cạnh giường bà Bạch: “Mẹ, sau này đây là nhà mới của chúng ta.”

“Thanh Dung, trả lời câu mẹ vừa hỏi con.” Nét mặt của bà Bạch đã bắt đầu có chút không vui, Bạch Thanh Dung thời dài một tiếng rồi suy nghĩ miên man.

Cô không thể nói tất cả sự thật với mẹ, nhưng tình hình bây giờ đã không che giấu được nữa rồi. Chỉ có thể nói một nửa giấu một nửa, một lúc sau Bạch Thanh Dung mới nói:

“Mẹ, chỉ là chúng ta không thể ở lại thành phố X nữa. Trước đây con có quen một người, anh ta đã làm tổn thương con nên con muốn rời đi thôi.” Bạch Thanh Dung rũ mắt xuống: “Ngôi nhà này là con dùng tiền bán tranh để trả, vẫn còn khoản dư chưa thanh toán hết.”

“Mẹ, căn nhà này tuy không to, mẹ có con và nó chính là một nhà rồi, sau này con gái có thể dựa vào bản lĩnh của mình để nuôi mẹ rồi.”

“Thanh Dung, con không nói dối mẹ chứ. Con không làm người tình của người khác và làm chuyện không có đạo đức chứ.” Bà Bạch có chút không tin nhìn Bạc Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung mặc dù là sinh viên của học viện mỹ thuật cấp cao, nhưng mấy tháng đã quen Hạ Dũng chủ tịch của tập đoàn Hạ Thị. Bây giờ còn có một căn nhà như vậy, xâu chuỗi những chi tiết này khiến bà Bạch không thể không nghĩ nhiều.

Bạch Thanh Dung còn tưởng rằng mẹ của cô lo lắng cái gì, thì ra là sợ cô đi làm người tình của người khác. Bạch Thanh Dung cười hì hì nói: “Mẹ, mẹ đánh giá cao con quá rồi, con đâu có bản lĩnh đó. Mẹ yên tâm đi, có chuyện làm trái nguyên tắc, con gái sẽ tuyệt đối không làm.”

Thấy Bạch Thanh Dung nói vậy, tảng đá trong lòng bà Bạch cuối cùng cũng rơi xuống.

“Thanh Dung, tuy cha con mất sớm, mẹ không có bản lĩnh cho con sống một cuộc sống tốt hơn, nhưng con phải nhớ có nghèo có khổ cũng cần có cốt cách của mình biết chưa?” Nhớ tới cha của Bạch Thanh Dung, bà Bạch không kìm lòng nổi vành mắt đỏ lên.

“Mẹ, mẹ xem đang yên đang lành mẹ khóc gì chứ.” Cô rút một tờ khăn giấy giúp mẹ lau nước Tắt: “Bố trên trời có linh nhất định sẽ không muốn thấy bộ dạng này của mẹ đâu.”

“Mẹ, con gái đã lớn khôn có thể trở thành chỗ dựa của mẹ rồi. Sau này chúng ta sẽ sống tốt ở đây được không!”

Bà Bạch vui mừng không khóc gật đầu: “Thanh Dung, người đàn ông làm tổn thương con kia con cũng không cần nghĩ quá nhiều nữa. Con gái mẹ còn trẻ trung xinh đẹp như vậy muốn biết bao thanh niên tuấn kiệt mà không có chứ.”

Bạch Thanh Dung cười lanh lợi nói: “Mẹ yên tâm đi. Con gái không ế đâu. Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi, con đi liên lạc với chuyên gia bác sĩ sắp xếp tiếp tục trị bệnh cho mẹ.”

Bà Bạch thấy dáng vẻ nhẹ nhõm của con gái mình, trong lòng yên tâm hơn nhiều rồi. Con gái trưởng thành rồi bắt đầu hiểu chuyện tình cảm, đôi khi chịu chút thiệt thòi lại trưởng thành hơn. Đối với chuyện tình cảm của Bạch Thanh Dung, bà Bạch sẽ không hỏi nhiều, bề trên như bà tham gia nhiều quá ngược lại không tốt.

Trong phòng làm việc của chủ tịch tập đoàn Hạ Thị.

Lâm Thành Phong mặc bộ vest đen lạnh lùng ngồi trên sofa tiếp khách, Tề Vũ pha trà thượng hạng trên bàn trà, dáng vẻ tao nhã rót vào ly trà trước mặt Lâm Thành Phong: “Chủ tịch Lâm, mời dùng trà.”

Lâm Thành Phong sừng sững như một ngọn núi băng ngàn năm, đôi mắt sâu như mắt chim ưng ánh mắt sắc bén nhìn Tề Vũ. Một chút hứng thú với việc Tề Vũ pha trà cũng không có.

Tề Vũ xuất thân là nhân viên đặc công, cảnh tượng hoành tráng gì chưa từng thấy. Nhưng bị ánh mắt săc bén của giới kinh doanh Lâm Thành Phong nhìn chằm chằm, trên lưng truyền tới cảm giác mát mát.

Người đàn ông này tỉnh bơ như không đã khiến người xung quanh có chút sợ hãi, đúng là một người đàn ông nguy hiểm.

“Đây không phải là chủ tịch Lâm sao? Sao thế? Đến nhầm chỗ rồi? Chỗ tôi không có gái đẹp.” Một giọng nói nam tính ôn hòa hài hước vọng tới.

Nghe thấy giọng nói này, bầu không khí ngột ngạt trong phòng làm việc thoải mái hơn nhiều. Tề Vũ đứng dậy cúi chào Hạ Dũng, Hạ Dũng phất tay ý bảo Tề Vũ đi ra.

Tề Vũ ngầm hiểu ra khỏi phòng làm việc, Cường phía sau Lâm Thành Phong liếc sắc mặt của anh cũng theo sau Tề Vũ ra khỏi phòng đóng cửa lại.

“Cô ấy ở đâu?” Lâm Thành Phong lạnh lùng nói, Cường đã thấy Bạch Thanh Dung lên một chiếc xe đỏ Maybach. Ngoài Hạ Dũng, bên cạnh Bạch Thanh Dung đâu còn có người bạn tài lực hùng hậu như vậy.

Hạ Dũng nở nụ cười vô hại, vẻ mặt ngây thơ nói: “Chủ tịch Lâm, lời anh nói sao tôi nghe không hiểu vậy.”

“Hừ.” Lâm Thành Phong lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng giả ngây giả dại nữa, người đã lên xe của cậu.”

Thấy Lâm Thành Phong thẳng thắn như vậy, Hạ Dũng cũng không muốn bí hiểm với anh: “Anh nói Thanh Dung à, cô ấy đúng là có lên xe của tôi. Chỉ là sau đó...” Hạ Dũng có chút thừa nước đục thả câu nói.

“Sau đó cái gì?” giọng của Lâm Thành Phong lộ một chút giận tái đi, trong lòng thầm mắng: Tên Hạ Dũng sao lại chần chừ như vậy, nói chuyện cũng không lanh lẹ.

“Á? Không đúng, chủ tịch Lâm. Quan hệ giữa anh và Thanh Dung là gì, sao tôi phải nói cho anh biết.” Hạ Dũng híp mắt cân nhắc nhìn Lâm Thành Phong.

“Tôi là chồng của cô ấy.”

“Anh đến vợ mình đi đâu cũng không biết, lại đến hỏi người ngoài như tôi?”

Lâm Thành Phong: “...”

“Anh xem hàng ngày anh lôi bộ mặt lừa ra, hù chạy vợ của mình đó.” Hạ Dũng tiếp tục dùng lời nói trêu chọc Lâm Thành Phong.

Lâm Thành Phong không có kiên nhẫn ở đây chơi trò chơi với Hạ Dũng, đứng dậy ngang ngược như quân vương nhìn Hạ Dũng: “Nếu chủ tịch Hạ không muốn nói, thì họ Lâm tôi đành phải tự tìm.”

“Cho dù cô ấy đi tới chân trời góc biển, đều là vợ của Lâm Thành Phong tôi. Xin chủ tịch Hạ sau này chú ý sự chừng mực của bản thân.”

“Chủ tịch Lâm, thế sự khó lường. E rằng sau này người nên chú ý chừng mực là anh đó.” Hạ Dũng nói không chút khách khí, trên mặt viết đầy sự đắc ý.

Lâm Thành Phong nắm chặt hai nắm đấm, đấm vào má phải Hạ Dũng một đấm nhanh như chớp. Hạ Dũng bị đau quay mặt đi chỗ khác, một cánh tay to chạm nhẹ vào má phải mà bị Lâm Thành Phong đánh cho sưng lên, hai tròng mắt như nhìn chằm chằm giễu cợt Lam Thành Phong.

“Nắm đấm này là cho anh nhớ đừng nhớ nhung đến người phụ nữ của Lâm Thành Phong tôi đây.” Nói xong, Lâm Thành Phong sải bước ra khỏi phòng làm việc.

Hạ Dũng lau nhẹ máu ở khóe miệng, cười khinh thường. Vì Thanh Dung chịu một đấm có là gì, anh có thể vì cô mà trả giá tất cả.

Lần này anh nhường Lâm Thành Phong, lần sau anh ấy tuyệt đối sẽ không.

Hạ Dũng cầm điện thoại lên gọi cho Bạch Thanh Dung, điện thoại vang lên rất lâu mà không có ai trả lời.

Bạch Thanh Dung đang mặc tạp dề dọn dẹp nhà mới, tuy là vật dụng trong nhà và đồ dùng trong nhà mới lắp đặt xong đều là mới.

Bởi vì là căn nhà của mình, Bạch Thanh Dung cảm thấy vô cùng thân thiết nên đặc biệt muốn quét dọn vài lần hai căn phòng nhỏ này.

Sau khi Bạch Thanh Dung dọn dẹp phòng sáng sủa, thấy bà Bạch vẫn đang nghỉ ngơi bèn cầm túi đi mua đồ nấu cơm, khu nhà mà Phạm Lan Lan chọn không tệ, dưới tòa nhà có một siêu thị đồ tươi lớn.

Bạch Thanh Dung mua một ít hoa quả và rau, còn mua một cái máy tính tiện lợi. Cô còn phải dựa vào việc lên mạng bán tranh nuôi bản thân và mẹ, không có máy tính sao được.

Bạch Thanh Dung lo lắng mẹ tỉnh dậy không thấy cô ấy, sau khi mua đồ rồi nhanh chóng về nhà. Sau khi về nhà cất đồ vừa mua về cô đi vào phòng ngủ của mình lấy điện thoại đang nạp điện, có rất nhiều cuộc gọi nhỡ của Hạ Dũng.

Bạch Thanh Dung vuốt nhẹ điện thoại sang: “Alo, Hạ Dũng. Vừa nãy em ra ngoài mua đồ ăn không nghe được điện thoại.”

“Thanh Dung, mua thức ăn nấu cơm chứng tỏ rất thích môi trường mới rồi.” Hạ Dũng nói nhẹ nhàng.

“Vâng, bên này rất tốt, Hạ Dũng, chuyện của anh xong chưa?”

“Xong rồi, nhớ em nên gọi điện cho em.”

“Hạ Dũng, em ở bên đây rất tốt, anh làm việc cũng đừng mệt quá chú ý nghỉ ngơi.”

“Ừ, Thanh Dung anh nhớ rồi.”

“Không còn sớm nữa, em phải đi nấu cơm rồi. Anh cũng ăn cơm sớm một chút.”

“Thanh Dung, em đi đi.”

Sau khi cúp điện thoại, một số lạ gọi tới. Bạch Thanh Dung nghi ngờ nhìn điện thoại, cô ấy trước giờ không liên lạc với người khác. Sao lại đột nhiên có điện thoại gọi tới, tốc độ suy nghĩ không cản được tốc độ của tay.

Bạch Thanh Dung nhanh tay bấm nút trả lời: “Alo, xin chào ai đấy ạ?” Đầu dây bên khi im lặng một hồi, Bạch Thanh Dung nhìn tín hiệu của điện thoại vẫn tốt.

Kỳ lạ, sao bên kia không nói. Đột nhiên lòng cô hồi hộp, mười phần thì có tám chín phần là Lâm Thành Phong. Bạch Thanh Dung nhanh chóng tắt điện thoại, tối qua cô đã bỏ số của Lâm Thành Phong vào danh sách đen.

Cuộc điện thoại kỳ lạ vừa rồi nhất định là Lâm Thành Phong lấy điện thoại khác gọi tới. Trong lòng hoảng loạn nghĩ ngợi, Lâm Thành Phong vẫn không muốn buông tha cô.

Không biết vì sao, cô đã cách Lâm Thành Phong vài trăm cây số rồi, một cuộc điện thoại không tiếng động vẫn khiến cô loạn bước, khó chịu bất an.

Lâm Thành Phong ngồi trên sofa trong phòng ngủ của anh và cô, dùng điện thoại của Cường gọi vào số điện thoại mà anh mãi không gọi được lại có thể gọi được rồi, có sự mừng rỡ, có sự thất vọng.

Nghe được giọng của Bạch Thanh Dung bên kia điện thoại, anh lại không nói thành lời. Anh muốn gọi cô nhanh chóng quay về, nhưng vừa nghĩ tới người con gái đó nỗ lực vất vả muốn rời khỏi anh, anh sợ mình vừa mở miệng thì bên kia sẽ cúp máy.

Lâm Thành Phong nhìn cuộc trò chuyện điện thoại ghi 25 giây, 25 giây ngắn ngủi này cứ như một thế kỉ dài như vậy. Nhưng điều làm anh vui mừng nhất là bên Bạch Thanh Dung rất yên tĩnh, điều này nói rõ Hạ Dũng không ở cùng cô.

Lâm Thành Phong là người như thế nào, anh là ông trùm giới kinh doanh quyết định giết phạt. anh tuyệt đối không tha thứ cho người phụ nữ của mình ở bên ngoài quá bốn mươi tám tiếng đồng hồ, anh vẫn cho Bạch Thanh Dung cơ hội.

Mà bây giờ, người con gái ấy đã tiêu hao hết sự kiên nhẫn mà anh có. Lâm Thành Phong mở cửa đưa cho Cường ở bên ngoài: “Theo dõi Hạ Dũng, tìm tất cả những người liên quan đến Bạch Thanh Dung, còn cả bác sĩ phụ trách ở bệnh viện của mẹ Bạch Thanh Dung.”

Cường cầm điện thoại, trong lòng lặng lẽ thay cô Bạch cầu khẩn. Chủ tịch của bọn họ lần này thực sự tức giận rồi, anh không gọi là cô Bạch mà là trực tiếp lạnh lùng quát Bạch Thanh Dung.

Cô Bạch, cô tự cầu phúc đi. Trong lòng Cường thay Bạch Thanh Dung lặng lẽ vẽ cho cô một cái giá chữ thập.

Lâm Thành Phong cả ngày chưa ăn một hạt cơm, một lòng một dạ đặt cả Bạch Thanh Dung. Thím Trương chuẩn bị xong đồ ăn nóng lại nguội, nguội rồi lại nóng.

Dưới sự khuyên nhủ của bà Lâm, Lâm Thành Phong miễn cưỡng uống một bát canh. Liền đến trong vườn hoa vắng lặng của nhà họ Lâm, trong vườn hoa cây hải đường mà sáng nay anh co người mang tới đang nở rộ.

Bởi vì tối qua thấy Bạch Thanh Dung rải rất nhiều hải đường ở trong phòng, anh đoán rằng Bạch Thanh Dung có lẽ cũng rất thích cây hải đường. Cho nên mới sáng sớm đã cho người nhanh chóng mang rất nhiều hoa hải đường tới, một màu tươi đẹp đã trang trí cả vườn hoa nhà họ Lâm.

“Lòng si mê cho hải đường.” Lâm Thành Phong buồn rầu nói đến câu này, nhìn cả vườn hoa hải đường, nhưng trong lòng cứ là hình bóng của Bạch Thanh Dung.

Lâm Thành Phong tiện tay ngắt một bông hoa hải đường tươi đẹp, nhìn hoa hải đường đẹp đẽ lảm bẩm: “Cô gái nhỏ, anh rất không tốt với em sao? Em luôn cố gắng muốn rời xa anh.”

“Hắt xì, hắt xì.” Bạch Thanh Dung đang mua đồ vẽ trên mạng liên tục hắt hơi máy cái, cô xoa xoa mũi.

Trong lòng lẩm bẩm nói: “Tối muộn rồi, ai đang mắng mình chứ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.