Tổng Tài Ác Nghiệt (Vợ Yêu Kiêu Ngạo)

Chương 77: Anh là người tốt



Bạch Thanh Dung tiến lại gần nhìn người đàn ông có khí chất bức người kia, gằn từng câu từng chữ: “Anh cứ coi như mua một bình hoa di động đi. Tôi tin với thân phận của chủ tịch Lâm, thuận tay mua một bình hoa gốm thì cũng không rẻ đến mức như vậy. Bình hoa di động như tôi đây tốt hơn mấy bình hoa gốm ấy nhiều.”

Đây là lần đâu tiên Lâm Thành Phong nghe thấy có người hình dung bản thân mình là bình hoa di động, anh cảm thấy thú vị vô cùng, đặc biệt khi nghe thấy câu nói đó của Bạch Thanh Dung “Để tôi ở lại bên anh”, nơi mềm mại nhất trong tim anh sắp tan chảy rồi.

Một lát sau, Lâm Thành Phong dụi tắt điếu thuốc trong tay rồi trầm giọng nói: “Cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng không được phép bỏ chạy.”

“Được, tôi cam đoan với anh. Nhưng anh cũng không được bắt tôi làm chuyện tôi không muốn. Tôi sẽ không lên giường với anh đâu!”

“Ừm, nếu như em chạy trốn. Cho dù là chân trời hay góc bể, tôi nhất định sẽ bắt em về rồi đánh gãy chân em.” Lâm Thành Phong nói với vẻ mặt thành thật, thực ra trong lòng anh cũng đang nghĩ vậy.

“Lâm Thành Phong, tôi không phải anh, tôi không lật lọng những việc mà mình đã hứa đâu.” Bạch Thanh Dung bình tĩnh nhìn Lâm Thành Phong. Vì để cứu mẹ, cô nguyện làm mọi thứ, chỉ là ở cạnh Lâm Thành Phong thôi mà.

Lâm Thành Phong nâng cằm Bạch Thanh Dung, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Bạch Thanh Dung rồi lạnh lùng nói: “Này em, em nhớ rõ những lời mình đã nói đó.”

Dứt lời, môi Lâm Thành Phong lấn át bờ môi Bạch Thanh Dung. Bạch Thanh Dung chợt cảm thấy đau đớn, một vị tanh nồng lan ra đầu lưỡi cô.

Lâm Thành Phong rời khỏi môi cô, giận dữ nhìn Bạch Thanh Dung: “Đây là chút bài học cho em, sau này không được phép giấu giếm tôi chạy trốn nữa.”

Bạch Thanh Dung chịu đựng sự đau đớn truyền tớ từ đôi môi, cười nói: “Vậy tôi sẽ nói cho anh biết tôi muốn trốn nhé?”

“Em thử xem.” Lâm Thành Phong hừ lạnh một tiếng: “Tối nay về nhà họ Lâm với tôi.”

“Mẹ tôi vẫn còn ở bệnh viện.”

“Tôi đã bảo Cường sắp xếp rồi, chỉ cần em ở bên tôi, mẹ em sẽ nhận được liệu trình điều trị tốt nhất.”

“Cám ơn anh, Lâm Thành Phong.”

“Tôi không phải người thích làm việc tốt đâu. Bạch Thanh Dung, em nhớ kỹ cho tôi, em là vợ tôi, tôi là chồng em. Chuyện của em cũng là chuyện của tôi.”

Bạch Thanh Dung tránh né ánh mắt Lâm Thành Phong, hờ hững nói: “Đi thôi, phải về sớm một chút.”

Máy bay tư nhân của Lâm Thành Phong bay rất nhanh. Nửa giờ sau, Bạch Thanh Dung đã quay về tới thành phố X. Lúc xe quay về nhà họ Lâm, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong cùng ngồi ở ghế sau.

“Lâm Thành Phong, tôi muốn đi thăm mẹ tôi trước.” Bạch Thanh Dung thăm dò ý kiến người đàn ông ngồi cạnh mình: “Được, tôi đi với em.” Lâm Thành Phong hờ hững mở miệng.

Bạch Thanh Dung thấy Lâm Thành Phong muốn đi cùng mình thì lẩm bẩm trong lòng: Anh muốn đi gặp mẹ cùng tôi để làm gì? Lâm Thành Phong thấy gương mặt đầy suy tư của Bạch Thanh Dung liền trầm giọng nói: “Sao vậy, tôi khiến em mất mặt à?”

“Không có, không giống anh nghĩ đâu.” Bạch Thanh Dung lắc đầu giải thích: “Mẹ tôi không biết chuyện của chúng ta.”

“Sớm muộn gì bà ấy cũng biết mà!”

“Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?” Bạch Thanh Dung không hiểu mục đích của người đàn ông này. Nhưng anh chỉ muốn giữ mình lại cạnh anh, hiện tại lại muốn đi gặp mẹ mình để làm gì?

“Tôi là chồng em, chúng ta kết hôn mấy tháng rồi mà tôi còn chưa gặp mẹ em. Về lý về tình đều không hợp lý mà.”

“Lâm Thành Phong, rõ ràng anh biết chúng ta…” Lời của Bạch Thanh Dung còn chưa dứt thì môi đã bị Lâm Thành Phong ngậm lấy rồi, không gian nhỏ hẹp trong xe bỗng tràn ngập hơi thở mờ ám.

Bạch Thanh Dung xấu hổ tới mức tai đỏ bừng, bình thường không có người thì thôi đi. Nhưng đây là trong xe đó, trong xe còn có Cường đang lái xe đó. Da mặt người đàn ông này dày đến mức nào hử?

Dáng vẻ thẹn thùng này của Bạch Thanh Dung khi rơi vào mắt Lâm Thành Phong lại trở thành nét phong tình khác. Lâm Thành Phong càng không nỡ buông tha bờ môi mềm mại và thẹn thùng của người đẹp, anh tỉ mỉ thưởng thức đôi môi anh đào nhỏ bé của Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung bị Lâm Thành Phong hôn say sưa đến mức quên cả việc vùng vẫy, cô cảm thấy không khí trong phổi sắp bị Lâm Thành Phong hút sạch rồi. Khi thở bắt đầu khó khắn, Lâm Thành Phong mới quyến luyến không rời buông tha cho Bạch Thanh Dung.

“Lần này thôi vậy, lần sau tôi sẽ đến bệnh viện cùng em.” Ngụ ý chính là, tôi sẽ nhanh chóng tìm cơ hội nói cho mẹ em biết hôn sự của chúng ta.

Sau khi Lâm Thành Phong hôn Bạch Thanh Dung, tâm trạng của anh cũng tốt lên chút đỉnh, cũng bắt đầu thông cảm với việc Bạch Thanh Dung không thể dẫn anh theo. Nhưng Lâm Thành Phong là ai chứ? Anh là ông trùm trong giới kinh doanh, lật tay là có thể hô mưa gọi gió đó. Anh cưới vợ thì sao có thể không đi gặp mẹ vợ của mình chứ?

Bạch Thanh Dung cúi thấp đầu, không trả lời Lâm Thành Phong. Cô trầm tư suy nghĩ rồi khẽ cắn môi nói: “Lâm Thành Phong, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

“Không làm gì cả, chỉ làm hết trách nhiệm của một người chồng thôi. Cường, đến bệnh viện Maria.”

Vừa nghe thấy bệnh viện Maria, trong lòng Bạch Thanh Dung có chút mừng rỡ. Bệnh viện Maria là bệnh viện quý tộc rất nổi tiếng. Ở đó có rất nhiều chuyên gia hàng đầu.

Biết được Lâm Thành Phong tìm cho mẹ cô bệnh viện này, Bạch Thanh Dung vui mừng khôn xiết. Trước đó, mẹ cô vẫn luôn nằm ở phòng bệnh bình thường của một bệnh viện cũng hết sức bình thường. Nơi đó vừa ồn ào, vừa không nhận được đãi ngộ tử tế, lại không hề chu đáo.

Bệnh viện Maria lại có tận ba cái tốt: y tá chu đáo, môi trường ổn và bác sĩ giỏi. Y tá của bệnh viện Maria đều là những y tá lành nghề đến từ Việt Nam, môi trường đạt tiêu chuẩn khắt khe nhất. Các bác sĩ đều là những chuyên gia cấp quốc tế.

Lâm Thành Phong nhìn thấy ý cười và sự hài lòng nơi đáy mắt Bạch Thanh Dung, anh biết cuối cùng anh cũng làm một việc đúng đắn rồi.

Chiếc xe nhanh chóng đến cổng bệnh viện. Lâm Thành Phong bảo Cường để Bạch Thanh Dung xuống xe rồi quay người rời đi. Bạch Thanh Dung ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài của bệnh viện Maria, trong đầu chỉ hiện lên hai chữ “khuất phục”.

Kiến trúc kiểu mái vòm Châu Âu, đội bảo vệ mặc đồng phục đứng gác ở cổng và bên ngoài bệnh viện với vẻ nghiêm nghị, họ kiểm tra những người ra vào một cách cẩn thận. Để đảm bảo an toàn cho bệnh nhân, thủ tục kiểm tra an toàn của họ giống hệt với thủ tục xuất nhập cảnh ở sân bay, bất cứ ai cũng không được phép mang hàng cấm và vật gây nguy hiểm vào trong bệnh viện.

Sau khi Bạch Thanh Dung vượt qua quy trình kiểm tra an toàn, cô được một y tá người ngoại quốc có gương mặt vui tươi cởi mở dẫn đến phòng bệnh tổng thống sang trọng. Căn phòng đó rộng hơn 100 mét vuông, được chia thành phòng ngủ và phòng khách, nhà vệ sinh và nhà bếp riệng biệt. Trang thiết bị được lắp đặt trong phòng giống hết với ngôi nhà của một gia đình giàu có, đều mang phong cách châu Âu, hoàn toàn không có vẻ trắng bệch như phòng bệnh của bệnh viện.

Sau khi Bạch Thanh Dung vào phòng bệnh, cô nhìn thấy một bác sĩ ngoại quốc đang ghi chép lịch sử bệnh án của mẹ cô. Thấy Bạch Thanh Dung vị bác sĩ này hỏi cô bằng tiếng Trung lưu loát: “Chào cô, cô có phải cô Bạch không? Hiện giờ mẹ cô đã thoát khỏi giai đoạn nguy hiểm rồi. Nhưng bệnh của bà ấy là căn bệnh hiếm gặp, nên cần được chăm sóc và trị liệu trọng thời gian dài thì mới có thể thuyên giảm.”

Bác sĩ nói vắn tắt cho Bạch Thanh Dung nghe một lượt để Bạch Thanh Dung biết tình hình hiện tại của mẹ cô. Anh ta lịch sự chìa tay để bắt tay với Bạch Thanh Dung rồi nói: “Cô Bạch, tôi là bác sĩ Hance. Vị y tá xinh đẹp phía sau cô kia tên Laura. Sau này tôi và y tá Laura sẽ phụ trách toàn bộ quá trình chữa trị và theo dõi cho mẹ cô, chúng tôi sẽ làm việc này đến khi bà ấy khỏe mới thôi.”

Bạch Thanh Dung đưa tay phải ra, bắt tay bác sĩ Hance một cách lịch sự: “Rất cảm ơn anh, bác sĩ Hance.”

“Không cần khách sáo. Cô Bạch, đây là công việc của tôi và Laura. Lương y như từ mẫu, chúng tôi cũng hi vọng mẹ cô Bạch sớm khỏe mạnh.”

“Cô Bạch mới đến bệnh viện, chắc chắn có rất nhiều lời muốn hàn huyên với mẹ mình. Tôi và Laura không làm phiền cô Bạch nữa. Nếu mẹ cô có vấn đề gì thì cứ tìm tôi nhé. Nhớ đó, tôi tên Hance.” Bác sĩ Hance đưa danh thiếp của mình cho Bạch Thanh Dung.

Bạch Thanh Dung nhận danh thiếp. Nhìn đôi điều giới thiệu trên danh thiếp cô biết được, bác sĩ Hance này khá trẻ tuổi những đã là tiến sĩ của đại học Colombia rồi. Bạch Thanh Dung mỉm cười tiễn chân Hance và Laura.

Cô đến cạnh giường mẹ mình, cạnh giường có có rất nhiều hoa quả và hoa tươi. Chất lượng phục vụ của bệnh viện Maria quả nhiên rất chuyên nghiệp, không hổ danh là bệnh viện quý tộc nổi tiếng hàng đầu thế giới. Bác sĩ và y tá đều chuyên nghiệp và ý tứ, nhưng viện phí ở đây lại đắt đến khiếp người.

Ở một ngày phải mất nhiều hơn 9 con số, nghĩ vậy Bạch Thanh Dung cảm thấy bất ngờ về mức độ chịu chi của Lâm Thành Phong. Rõ ràng cô chỉ muốn bảy trăm triệu từ anh, anh lại hào phòng đến mức chuyển mẹ cô đến bệnh viện Maria.

Kể cả Lâm Thành Phong có rất nhiều tiển nhưng trên đời này đâu có ai chê mình nhiều tiền. Bạch Thanh Dung lấy táo và dao gọt hoa quả trên đầu giường chậm rãi gọt.

Giày vò một ngày, vẫn chưa được ăn, bây giờ thấy mẹ đã được trị liệu, Bạch Thanh Dung bắt đầu cảm thấy hơi đói bụng. Định gọt một trái táo để ăn lót dạ, đỡ cơn đói.

Bà Bạch đã mở mắt từ lúc nào, một đôi mắt dầm sương dãi nắng mờ ảo nhìn đứa con gái xinh đẹp như hoa như ngọc của mình.

Sau khi Bạch Thanh Dung gọt xong quả táo, mãn nguyện cắn một miếng lớn ăn ngon lành, quay đầu mới phát hiện mẹ đã tỉnh lại.

Vừa ăn quả táo vừa nói lẩm bầm: “Mẹ, mẹ đã tỉnh rồi. Có khó chịu chỗ nào hay không, có muốn ăn chút gì hay không.”

“Ăn gì mà ăn, Thanh Dung, con lừa mẹ.” Bà Bạch có chút u oán nói, hôm nay một đám người bác sĩ chuyên khoa không nói lời nào đưa bà lên máy bay còn đưa vào bệnh viện này, bà Bạch cũng biết bệnh viện Maria.

Chi phí một ngày cũng đủ hù chết người, bà hỏi những người đưa bà đến chuyện gì xảy ra, nhưng những người đó không nói lời nào với bà. Bà đoán chuyện này nhất định có liên quan đến Bạch Thanh Dung, nếu không một bà gì như bà thì có ai có thể đối xử tốt đến vậy.

Bạch Thanh Dung biết chuyện của mình và Lâm Thành Phong nhất định phải qua được ải bà Bạch, hơn nữa Lâm Thành Phong nói muốn gặp bà Bạch, nhất định không phải nói đùa với cô.

Đến lúc đó nếu Lâm Thành Phong gặp bà Bạch cũng không biết anh sẽ nói ra cái gì nữa, để Lâm Thành Phong nói cho mẹ mình chi bằng mình tự nói…

“Mẹ, con sẽ nói cho mẹ sự thật. Nhưng mẹ phải cam đoan không được kích động.” Bạch Thanh Dung buông quả táo nhìn chằm chằm bà Bạch nằm ở trên giường, nếu mẹ nghe được mình đã kết hôn chắc sẽ sốc mất.

“Được, mẹ đồng ý với con!” Bà Bạch bất mãn thở dài một hơi.

“Mẹ, con kết hôn rồi. Lúc đi vẽ tranh dạo con gặp được một người đàn ông, tình đầu ý hợp nên lúc đó nổi hứng đã đăng ký kết hôn.” Bạch Thanh Dung run run nói.

Đôi mắt bà Bạch hiện lên sự không tin được, có chút tức giận nhìn Bạch Thanh Dung: “Kết hôn chuyện lớn như vậy, sao con không nói cho mẹ trước. Người đàn ông kia tốt với con không, cậu ta đáng tin không?”

Bà Bạch nghe được chuyện kết hôn của Bạch Thanh Dung trong lòng chắc chắn vô cùng không vui, nhưng điều bà lo lắng hơn chính là con gái sống có tốt hay không, người kết hôn với con gái bà có đáng tin cậy hay không.

Bạch Thanh Dung nghe ra sự quan tâm dưới sự tức giận của mẹ, vành mắt đỏ lên, nước Tắt chực trào ra khỏi hốc mắt, cười nói: “Mẹ, anh ấy rất tốt với con. Chỉ là trước kia chúng con có chút hiểu lầm nên con mới đi đến thành phố Y, đều là con quá nông nổi, mẹ, con xin lỗi mẹ.”

Nhìn thấy con gái của mình rơi nước Tắt, bà Bạch cũng không nỡ giận, vội vã ngồi dậy lấy mốt tờ khăn giấy từ tủ trên đầu giường đưa cho con gái lau: “Thanh Dung, con sao lại khóc. Có phải cậu ta không đối xử tốt với con, còn con nữa chuyện kết hôn quan trọng như vậy, ít nhất cũng phải nói với mẹ một tiếng chứ.”

“Mẹ, xin lỗi, đều là con không hiểu chuyện.” Bạch Thanh Dung ôm bà Bạch, mắt lại rơi xuống hai giọt lệ, Bạch Thanh Dung nào dám kể mọi chuyện cho bà Bạch chứ, nếu để bà Bạch biết con gái mình đi tham gia buổi bán đấu giá ngầm, gặp phải kẻ có tiền bán đứng hôn nhân của mình, vậy thì không tức chết mới là lạ.

So với tình huống thật, Bạch Thanh Dung tùy hứng làm bậy gặp phải người mình rồi không thèm suy nghĩ kỹ càng đi kết hôn với người đó nghe tốt hơn nhiều.

Bà Bạch vỗ lên vai con gái mình, biết tin con gái đột nhiên kết hôn trong lòng khó chịu không nói thành lời. Nhưng nghĩ đến sức khỏe của mình càng ngày càng kém, quả thực con gái cần phải có người chăm sóc rồi.

“Thanh Dung, các con đã kết hôn rồi. Chồng con chắc phải có nhiều tiền lắm, nếu không bệnh viện tốt như vậy không phải gia đình bình thường có thể gồng gánh nổi, nhà họ Bạch chúng ta đã sớm sa sút, thực sự có chút với cao người ta.”

“Chuyện bọn con kết hôn, người nhà người ta có biết không?” Bà Bạch lo Bạch Thanh Dung bị những người có tiền kia lừa, lo con gái bà làm kẻ thứ ba.

Bạch Thanh Dung lau nước Tắt nói: “Mẹ, mẹ yên tâm con và anh ấy kết hôn người nhà của anh ấy biết. Hơn nữa anh ấy tuấn tú lịch sự là người tốt.” Sau khi Bạch Thanh Dung nói ra những lời này, trong lòng cũng thấy khó tin, không ngờ mình lại ca ngợi Lâm Thành Phong trước mặt mẹ.

“Ngày mai, dẫn cậu ta qua đây mẹ gặp. Nếu lần này mẹ phát hiện con nói dối, mẹ sẽ coi như không có đứa con gái này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.