Ánh mắt Đường Tư Vũ tỉ mỉ đánh giá cô ta: “Nếu như trước khi cô tới bữa tiệc, chủ động đến tìm tôi, tôi có thể sẽ suy nghĩ, bởi vì tôi cũng không hi vọng công ty chồng tôi tổn thất lợi ích gì, nhưng bây giờ, đã muộn rồi.”
Đường Tư Vũ nói xong liền đi về hướng Hình Liệt Hàn đang đứng. Phía sau, ánh mắt Morita Misa lóe ra sự thất thố hoảng loạn, cô ta giờ phút này dù có hận cũng không thể làm gì.
Đường Tư Vũ cho cô ta cảm giác, cô giống như một người mềm mại vô hại, nhưng mà vừa rồi mỗi tiếng nói mỗi hành động đều thể hiện khí tức thông minh cơ trí của cô. Hóa ra, Hình Liệt Hàn yêu cô như vậy là có nguyên nhân.
Morita Misa chuẩn bị trở lại tìm người đàn ông có hứng thú đầu tư đối với công ty của cô ta kia, lại phát hiện người đàn ông đó đang ở bên cạnh vợ mình, cúi người nghe vợ mình nói gì đó, liên tục gật đầu.
Morita Misa lần nữa sắp xếp lại tâm tư, lần thứ hai trực tiếp đi qua.
“Lưu tiên sinh, vừa rồi thật ngại quá. Xin hỏi ngài với công ty của tôi còn chỗ nào không hiểu không? Tôi có thể giải thích với ngài!”
“Thật ngại quá, tôi tạm thời không có dự định đầu tư.” Nụ cười của người đàn ông có chút cứng ngắt đáp lại.
Mà lúc này, vị phu nhân bên cạnh người đó dùng ánh mắt lãnh đạm liếc cô ta một cái, kéo chồng mình rời khỏi.
Morita Misa cắn đôi môi đỏ mọng, cô ta đột nhiên cảm thấy chính mình thật giống một trò đùa.
Đường Tư Vũ đi đến bên Hình Liệt Hàn, hắn cảm thấy được trên người cô có một loại cảm giác vui sướng, có thể thấy được tất cả khó chịu trong lòng cô đã không còn.
“Em cùng cô ta nói chuyện gì?” Hình Liệt Hàn có chút khẩn trương ôm lấy vai cô.
Đường Tư Vũ mím môi cười, lưu lại chút thần bí.
Mà Hình Liệt Hàn một bên lại lo lắng, hắn nắm tay cô, đi đến một nơi yên tĩnh, xoay người áp cô lên tường, thấp giọng cầu xin: “Nhanh nói cho anh biết, cô ta không nói gì để khiêu khích em chứ?”
Đường Tư Vũ nhướng mày nói: “Em với cô ta nói, trên ngực anh có một nốt ruồi đỏ, người phụ nữ kia còn nói, nốt ruồi của anh rất gợi cảm.”
Trái tim căng thẳng của Hình Liệt Hàn quả thực liền thả lỏng, hắn có chút ảo não, cô thông minh như vậy, một bên nói tin tưởng hắn, một bên vẫn tự mình chứng thực.
“Em vẫn không đủ tin tưởng anh đúng không?” Hình Liệt Hàn có chút ảo não, cúi người xuống, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.
Gương mặt Đường Tư Vũ phiếm hồng, đẩy nhẹ hắn: “Em tin tưởng anh mài! Chỉ là muốn để người phụ nữ kia tự mình nói ra sự thật một lần thôi!”
Hình Liệt Hàn căn bản không trách cô, giận cô, là hắn làm không đủ, mới không thể cho cô đủ cảm giác an toàn.
Từ nay về sau, bất cứ chuyện gì hắn đều sẽ kiềm chế bản thân, không bao giờ để xảy ra chuyện tai hại như thế này nữa.
“Hiện tại không tức giận nữa?” Hình Liệt Hàn cong môi cười.
“Em làm gì có thời gian đi tức giận vì loại chuyện này? Vừa rồi em ăn chưa no, cùng em đi ăn thứ gì đi, em muốn ăn cua, anh sẽ bóc vỏ cho em chứ?”
“Sẽ.” Hình Liệt Hàn ôm lấy vai cô đi ra.
“Vậy anh dự tính đối phó với gia tộc Morita thế nào?” Đường Tư Vũ tò mò hỏi.
“Anh sẽ tìm một bên thứ ba đầu tư vào nhóm R&D của nhà Morita. Anh sẽ không từ bỏ dự án này, nhưng cũng sẽ không hợp tác với nhà Morita.” Hình Liệt Hàn sắc mặt lạnh lùng nói.
“Ừ.” Đường Tư Vũ cũng cảm thấy biện pháp này rất được cho dù có thể làm cho nhà Morita khổ sở, nhưng cũng không có làm quá.
Sầm Điền Misa lần lượt chịu đả kích, cô ta lúc này đang cùng trợ lý rời khỏi bữa tiệc. Cô ta vốn là mang theo sứ mệnh của ba mình đến, hiện tại lại lần nữa bị cô ta phá hỏng, hơn nữa còn đắc tội Hình Liệt Hàn, hết thảy mọi việc đều trở nên càng phức tạp.
Bữa tối êm đẹp cũng vì phát sinh chuyện này mà Đường Tư Vũ không còn tâm tư gì nữa, 8 giờ 30 liền cùng Hình Liệt Hàn rời đi.
Khi xe của hắn đi ngang qua khu vực trước kia Đường Tư Vũ sống, cô không khỏi để Hình Liệt Hàn dừng xe một chút.
Đó là căn hộ mà khi ba cô còn sống đã mua cho cô. Cũng ở nơi này, cô và hắn chỉ cách nhau một bức tường, hằng ngày gặp mặt, phát sinh một ít va chạm.
Giờ phút này, cẩn thận suy nghĩ lại, thời điểm kia thật ngốc nghếch.
Khóe miệng Hình Liệt Hàn hiện lên ý cười: “Nhớ tới trước kia sao?”
“Ừ, căn phòng kia em sẽ không bán, em muốn giữ lại.”
“Được, giữ lại. Nơi này là hồi ức chung của chúng ta.” Hình Liệt Hàn mỉm cười.