“Anh không thích em đến chăm sóc anh à?” Hình Nhất Nặc lập tức phòng má hỏi.
Ôn Lương Diệu vừa né tránh ánh mắt của cô, nghe thấy cô hiểu lầm như vậy liền lập tức lắc đầu: “Không phải, anh thích.”
Ôn Lương Diệu trực tiếp đem lời nói trong lòng nói ra, thật lòng mà nói không biết tại sao ở cùng cô anh luôn cảm thấy rất yên bình tự tại.
Hình Nhất Nặc cười tươi, cô vốn dĩ đã rất đẹp, cười như thế này thật sự làm tim của Ôn Lương Diệu loạn nhịp rồi.
Ánh mắt anh lần nữa sáng lên, nội tâm anh có chút không xác định rằng có thể nảy sinh tình cảm thế này với cô hay không.
Cô nhỏ thế này sao anh có thể có ý nghĩ như thế này chứ.
Hình Nhất Nặc cũng có chút xấu hỗ, cô cầm hoa quả bên cạnh nói: “Em cắt táo cho anh nhé, anh ăn không? Ngọt lắm đó!”
“Thôi để anh làm cho! Tay em bị thương rồi.” Ôn Lương Diệu thấy bộ dạng của cô có vẻ như cũng muốn ăn.
Hình Nhất Nặc vốn dĩ muốn tốt với anh một chút, nhưng giờ lại gây phiền phức cho anh rồi.
“Anh có mệt không? Muốn nghỉ ngơi một chút không?” Hình Nhất Nặc quan tâm hỏi.
“Không mệt! Anh ngủ lâu như vậy rồi, không muốn ngủ nữa.”
Ôn Lương Diệu chọn một của táo rồi bắt đầu bổ.
Hình Nhất Nặc chống cằm, bắt đầu đánh giá dáng vẻ gọt táo của anh, gương mặt Ôn Lương Diệu sạch sẽ trắng trẻo, toát lên vẻ tuần tú trưởng thành.
Mà anh lại đang mặc bộ quần áo bệnh nhân màu trắng, nhưng vẫn không che được vẻ đẹp tuấn tú của anh, hành động cử chỉ ưu nhã, mặt mày ôn nhu, tất cả cho cảm giác cực kỳ tốt.
Ôn Lương Diệu phát hiện cô đang nhìn mình liền khẽ cười một cái, không biết tại sao tâm tình lại vui vẻ hơn.
Ề Ôn Lương Diệu gọt táo xong liền đưa một nửa cho Hình Nhất Nặc, Hình Nhất Nặc vui vẻ nhận lấy, nửa còn lại anh cầm trên tay tự ăn.
Hai người cắn một miếng táo, ngẳng đầu nhìn nhau rồi cười rộ lên.
Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Ôn phu nhân mang theo cháo và canh vừa hằm đến.
“Nhất Nặc, cháu cũng ở đây à!” Ôn phu nhân vui vẻ cười.
“Dì, cháu đến thăm anh Lương Diệu.” Hình Nhất Nặc có chút xấu hỗ nói.
“Ăn sáng chưa? Đúc lúc dì mang đến đây.”
“Để anh Lương Diệu ăn đi ạ, cháu không đói.” Hình Nhất Nặc không dám tranh bữa sáng tình yêu với Ôn Lương Diệu.
“Con cũng không ăn hết nhiều như vậy, mẹ, chia cho Nhất Nặc một nửa đi, con bé đến từ rất sớm, chắc cũng chưa ăn gì đâu.”
Ôn Lương Diệu cười nói.
Hình Nhất Nặc cảm nhận được sự quan tâm của anh liền lóe lên cảm giác ấm áp ở trong lòng.
Ôn phu nhân cầm hai cái bát chia cháo cho hai người họ ăn, Hình Nhất Nặc vừa ăn vừa nghĩ tới Hình Nhất Phàm, anh ấy gọi điện thoại mà đi đến nửa tiếng đồng hồ sao?
Hình Nhất Nặc cũng biết anh b muốn cho cô không gian riêng.
“Còn cả canh nữa, sáng sớm mẹ dạy hầm canh nhân sâm gà, hai đứa uống chút đi.” Ôn phu nhân nhìn cô và Ôn Lương Diệu, trong ánh mắt như nhìn con trai và con dâu mình vậy.
Hình Nhất Nặc cùng Ôn Lương Diệu ăn sáng xong, Ôn phu nhân nói muốn đi tìm bác sĩ nói chuyện, lại tạo cơ hội cho hai người họ ở riêng với nhau.
Hình Nhất Nặc chuẩn bị ảnh chụp cùng Ôn Lương Diệu từ ti qua, cô lấy ipad từ túi mini sau lưng ra nói: “Em cho anh xem vài tắm ảnh anh có muốn xem không? Đây là ảnh mà chúng ta chụp cùng nhau.”
Ôn Lương Diệu lập tức hào hứng: “Đâu, cho anh xem đi.”
Hình Nhát Nặc mở album ra cho anh xem, trong album có khá nhiều ảnh thân mật của hai người họ, vì Hình Nhất Nặc lúc trước thích tự sướng nên rất hay lôi anh cùng chụp, vì vậy ảnh cũng khá nhiều.
“Anh xem đi, em ra ngoài tìm anh ba một chút, lát nữa quay lại.”
Hình Nhất Nặc xấu hỗ khi cùng xem với anh.
“Được.” Ôn Lương Diệu gật đầu.
Hình Nhất Nặc đứng dậy đi ra ngoài, tim đập bình bịch, không biết anh xem xong những tắm ảnh đó sẽ thấy thế nào, anh có nhìn ra được bọn họ từng rất thân mật không?