Bởi vì anh bị thương mà cô đã mắt đi cơ hội làm nữ chính!
“Nhất Nặc, anh muốn ra ngoài, em có thể đi dạo công viên với anh không?” Ôn Lương Diệu muốn nói chuyện riêng với cô.
Hình Nhất Nặc có chút căng thẳng vì cô không biết anh đã xem xong đống ảnh chưa, có vui không, hay là cảm thấy áp lực?
Dù sao anh bây giờ cũng có quyền chọn lại người mình thích, tình cảm của anh bây giờ giống như một tờ giấy trắng.
Cô bắt đầu cảm thấy không tự tin, mắt đi tình cảm với anh, ngộ nhỡ, anh không thích cô thì sao?
“Nhất Nặc, cháu đi cùng đi.” Ôn phu nhân nói.
“Được, em đi.” Nặc Nhất gật đầu.
“Em đợi anh ở cửa, anh thay bộ quần áo.”
HÌnh Nặc Nhất đợi ở cửa, không lâu sau, Ôn Lương Diệu mặc một chiếc áo phông trắng và chiếc quần lanh bước ra.
Bộ quần áo đơn giản nhưng anh ấy mặc vào lại có cảm giác thật cao quý.
Hình Nhất Nặc vai kề vai anh đi trên con đường làm bằng sỏi, có những viên đá lồi lên để mát xa cho bệnh nhân.
Lúc này Hình Nặc Nhất vẫn đau đáu trong lòng nên cô không hề để ý đến dưới chân có gì.
*A…” Hình Nhất Nặc đá phải một hòn đá nhô lên, người đỗ về phía trước sắp ngã.
Nhưng lúc đó, một bàn tay đã đỡ lấy chiếc eo nhỏ nhắn của cô kéo cô vào trong lòng.
Hình Nhất Nặc xoay một vòng, mặt cô dí vào ngực của người đàn ông, tim cô loạn nhịp, cô ngây người, nhìn chằm chằm vào người đã đỡ cô.
“Anh…” Hình Nặc Nhất không biết nói gì.
Nếu như là một người đàn ông khác làm cô chắc chắn sẽ nghĩ mình đang bị lợi dụng. Nhưng nếu là anh thì cảm giác ấy lại không còn nữa. Ngược lại lại có cảm giác được yêu thương nhưng lại lo sợ không dám tin vào bản thân nữa.
Anh ôm cô?
Ánh mắt của Ôn Lương Diệu cũng đờ đi vài giây, anh nói: “Không sao chút”
“Em không sao.” Lúc này Hình Nặc Nhất không muốn gì khác kể cả đầu ngón chân rất đau nhưng cũng không muốn phá vỡ bầu không khí này.
“Thật sự không sao chứ? Chân không đau sao?”
ì Ũ “Á… đau…” Hình Nhất Nặc thật không biết nói dôi, tay đứt ruột xót thì chân cũng vậy.
Cô đau điếng.
Ôn Lương Diêu đỡ cô đến ngồi lên chiếc ghé, anh quỳ xuống.
“Để anh xem.”
“Không… Không cần đâu” Hình Nhát Nặc ngại ngùng.
Ôn Lương Diệu an ủi: “Anh chỉ xem thôi.”
HÌnh Nhất Nặc đành gật đầu, đưa chân bị thương cho anh xem, cô đi một đôi giày màu trắng, đôi tất trắng, cởi tất ra, đôi bàn chân nhỏ nhắn trắng như bạch ngọc của cô ấy lộ ra.
Trên bàn chân có một vệt màu tím, không đau mới lạ.
Ôn Lương Diệu lắc đầu đau xót nói: “Anh đưa em đi khám nhé.”
“Không cần đâu… vết thương nhỏ này, vài hôm nữa là sẽ khỏi thôi.” Hình Nhất Nặc không muốn làm phiền anh, hôm nay đã mắt mặt hai lần.
Liệu có thấy cô không thông minh? Rất ngốc nghếch?
Móng chân của Hình Nhất Nặc bị tím khiến cho Ôn Lương Diệu tim như thắt lại.
“Đi khám xem có cách nào chữa trị không?” Ôn Lương Diêu kiên định.
Hình Nhất Nặc thấy anh nhất định muốn cô đi khám nên đành gật đầu, cô đi giày đứng dậy thậm thụt đi từng bước.
Ôn Lương Diệu bỗng đi đến trước mặt cô, quỳ xuống và nói với cô: “Lên đi, anh cống em.”