Ngày đầu tiên đến, trợ lý trường quay đang sắp xếp bối cảnh, mà đi theo có hơn 50 diễn viên quần chúng, một đội ngũ cực kỳ hùng hậu.
Cũng may đạo diễn đã thỏa thuận được giá tốt với mấy nhà dân gần đó, có thể dành phòng trống cho họ để các diễn viên nữ nghỉ ngoï.
Nam diễn viên thì ở trong lều chen chúc một chút.
Lều của Ôn Lương Diệu ngay cạnh chỗ tuyết, bên trong trải vải không thám nước, lại trải thêm một lớp chăn lông dày chống lạnh, đây là đãi ngộ của tất cả mọi người trong đoàn phim.
€ó vài người buổi tối thích ngủ cùng nhau cho ấm áp.
Buổi tối đầu tiên đã có hai diễn viên quần chúng nữ bị cảm rồi, vì phòng không đủ, chỉ diễn viên chủ yếu ở, diễn viên quần chúng nữ này vào tránh gió đúng lúc gặp được Hình Nhất Nặc.
“Hai người uống thuốc rồi không cần đi ra ngoài đâu, ở trong phòng đi, tôi nhường giường của tôi cho hai người.”
“Chị Nhất Nặc, như vậy sao được? Đây là phòng của chị mà.”
Hai người họ vô cùng cảm động nhưng cũng không dám nhận lấy phần đại ân này.
“Không sao đâu, hai người chịu khó chật một chút. Tôi đi ra ngoài tìm bạn trai chen chúc một đêm.” Hình Nhất Nặc cười nói, cô cam tâm tình nguyện nhường giường cho họ.
Như vậy cô liền có lý do ở cạnh Ôn Lương Diệu, hơn nữa hai người ngủ chung nhất định sẽ ấm áp hơn.
“Chị Nhất Nặc, thật sự có thể như vậy sao?”
“Có thể! Không cần lo lắng cho tôi, hai người cứ ngủ đi!” Hình Nhất Nặc nói xong liền mặc chiếc áo khoác dày ra ngoài, cô ôm một túi nước ấm, cũng không cảm nhận được cái lạnh. Cô cong môi cười, bước chân về phía lều của Ôn Lương Diệu, đèn vẫn sáng, dường như có thể nhìn thấy bóng dáng thon dài của anh đang ngồi ở đó làm việc.
Hình Nhất Nặc nhìn bầu trời đầy sao, đây quả là hiện tượng thiên nhiên hiếm tháy.
Cô đi đến trước mặt Ôn Lương Diệu, nói với người đàn ông bên trong: “Có thể cho em vào không?”
Ôn Lương Diệu nghe thấy tiếng của cô liền lập tức mở cửa lều từ bên trong ra.
Nhìn Thấy Hình Nhất Nặc đội mũ, vũ trang đầy đủ ngồi xổm trước cửa lều, chỉ lộ ra hai gò má trắng nõn, hai con mắt sáng như sao.
Anh lập tức lo lắng hỏi: “Em không có việc gì sao lại chạy đến đây?”
“Có hai diễn viên quần chúng nữ bị cảm rồi, họ uống thuốc xong em cho họ ngủ ở phòng em, giờ em chỉ có thể đến chỗ của anh.”
Hình Nhất Nặc làm bộ như thể bất đắc dĩ phải ngủ chỗ của anh.
Ôn Lương Diệu có chút tức giận: “Bên ngoài lạnh như thế này, em không sợ mình cũng sẽ bị cảm à?”
“Em nghe chị Lạc nói hai người buổi tối ôm nhau sẽ rất ấm.”
Hình Nhất Nặc cười nói.
Ôn Lương Diệu lo lắng cho cô, lúc này cô thật sự không có chỗ nào có thể ngủ.
“Vào đi!” Ôn Lương Diệu để cô vào, Hình Nhất Nặc lập tức cởi giày bò vào, Ôn Lương Diệu đóng vi tính lại, nhìn thời gian rồi nói: “Ngủ thôi, mai em phải dậy sớm để quay.”
“Vâng! Em cởi ít quần áo, giày ra.” Hình Nhất Nặc nói xong, chuẩn bị cởi.
Ôn Lương Diệu lập tức tắt đèn, bên trong lều tối om.
Trong bóng tối, Hình Nhất Nặc đối mặt với bóng tối trong lều, có chút cạn lời, nhưng cô vẫn rất nghiêm túc ngồi trên đệm mềm mại cởi đồ.
“Cần giúp đỡ không?” Tiếng của Ôn Lương Diệu bên cạnh cô vang lên.
“Ừ! Em quên mát trên cổ áo khoác có nút, em quên chưa cởi rồi, anh vươn tay cởi giúp em được không?” Hình Nhất Nặc thỉnh cầu.
Bàn tay ấm áp của Ôn Lương Diệu vươn đến, vì quá tối, anh chỉ biết cô ở bên cạnh, nhưng tay anh không xác định được cổ áo của cô. Anh chỉ có thể sờ, nếu bật đèn lên bên ngoài lều sẽ nhìn thấy bóng, có thể làm người bên ngoài thấy, anh đương nhiên không muốn những người đàn ông khác nhìn thấy hình ảnh Hình Nhất Nặc cởi đồ.
Chỉ có thể tắt đèn đi.
Hai tay Ôn Lương Diệu vừa sơ đến một chỗ, cảm giác đó làm anh vội vàng rụt tay lại.
Hai tay của anh vừa chạm vào chỗ kia.
Trong bóng tối, nghe thấy Hình Nhất Nặc xì một tiếng rồi cười nhẹ, dáng vẻ không phiền.