Chỉ thấy trên bàn của cô chất một đồng đồ, ly, còn có gương mà cô không thích, hơn nữa bên cạnh còn đặt một chiếc sofa dành cho người lười vô cùng chiếm chỗ. Cô thở dài, xem ra lúc cô không ở đây thì Tưởng Y San thật sự xem phòng làm việc của cô thành của cô ta rồi.
“Kỷ tổng, chị tới rồi.” Hướng Nguyệt gặm một miếng bánh mì vội đi tới, đặt bánh mì qua một bên rồi đi vào phòng làm việc của cô.
“Chuyện này là thế nào?” Kỷ An Tâm hỏi cô.
Hướng Nguyệt cũng tỏ vẻ bất lực: “Em cũng nói với Tưởng tổng rồi, nhưng cô ta không nghe. Cô ta muốn làm gì thì làm cái đó.”
“Vậy các cô thì sao?”
“Các cô không bị cô ta sai bảo ngược đãi?” Kỷ An Tâm nhíu mày hỏi.
Vành mắt Hướng Nguyệt đỏ lên, lắc đầu.
Nhưng Kỷ An Tâm hiểu cô ấy, cô nói: “Cô nói đi, cô ta làm gì các cô rồi?”
“Tưởng tổng luôn lấy những chuyện không liên quan tới công việc mà sai vặt bọn em. Lúc em mua những thứ như cà phê, bánh mì cho cô ta thì lại không thể hoàn thành công việc đúng hạn, thường bị cô ta mắng.” Hướng Nguyệt thật sự đã chịu uất ức.
Kỷ An Tâm an ủi cô ấy một câu: “Làm khó cho cô rồi. Tiểu Nguyệt, từ bây giờ cô ta không thể ức hiếp cô nữa.”
“Cảm ơn Kỷ tổng.” Hướng Nguyệt liền cười. Có Kỷ tổng ở đây thì cô yên tâm rồi.
“Gọi mấy nhân viên nam qua đây, chuyển những đồ này đến phòng làm việc của Tưởng Y San đi.” Kỷ An Tâm nói với Hướng Nguyệt.
Hướng Nguyệt vội làm theo. Một lát sau thì mấy nhân viên nam tới, chuyển lại đồ không thuộc về phòng làm việc của Kỷ An Tâm về lại phòng của Tưởng Y San, còn có sofa của cô ta.
Kỷ An Tâm nhìn đơn đặt hàng một tuần nay, cô hơi nhăn mày.
Mấy khách hàng lúc trước cô còn chưa xử lý được đã được Tưởng Y San giải quyết hết rồi.
Xem ra một năm nay, cô ta tiến bộ rất nhanh.
Lúc mười giờ, bên ngoài phòng làm việc của Kỷ An Tâm, Tưởng Y San mang giày cao gót, lắc lư mà gõ cửa đi vào.
“Ôi! Về rồi à! Chơi vui không?” Tưởng Y San ngồi trước mặt cô, tỏ vẻ đắc ý: “Nhìn thấy thành tích của tôi rồi chứ! Mấy khách hàng lúc trước cô chưa xử lý được, tôi đã giải quyết hét rồi.”
Kỷ An Tâm nheo mắt nhìn cô ta: “Vậy cô có thể nói với tôi cô đã dùng thủ đoạn gì không?”
Tưởng Y San lạnh mặt lại: “Tôi dùng thủ đoạn gì không cần phải nói với cô nhỉ?”
“Tôi hy vọng cô dùng thủ đoạn chính đáng, chứ không phải là kiểu phạm pháp.” Kỷ An Tâm rất hiểu Tưởng Y San. Cô ta thích dùng những mánh khóe không chính đáng để khiến những khách hàng đó ký hợp đồng.
Ví dụ như để nữ nhân viên bồi rượu với khách chẳng hạn.
Tưởng Y San nghiêm mặt: “Ông chủ Kiều Trì của chúng ta chỉ xem kết quả, làm gì quan tâm tôi dùng thủ đoạn gì. Chỉ cần nâng cao thành tích thì mới là bản lĩnh không phải sao?”
Kỷ An Tâm không muốn cãi nhau máy chuyện này với cô ta. Cô nói: “Tôi sẽ nói với Kiều Trì, điều cô về lại.”
“Không cần nữa, Kiều Trì đã đồng ý để tôi ở lại giúp anh ấy rồi.
Hơn nữa chức vụ bây giò của tôi là giám đốc, nghe lệnh của Kiều Trì, cô không quản được tôi, sau này chúng ta phân cao thấp bằng thành tích. Đến lúc đó, chức phó tổng này của cô nói không chừng nên nhường lại.”
Nói xong cô ta lắc lư eo uyên chuyển mà rời đi. Tưởng Y San bây giờ cũng ở trạng thái từ bỏ một nửa đối với Trầm Duệ.
Nhưng cô ta vẫn tức, cô ta nhất định phải báo thù, dẫm đạp Kỷ An Tâm.
Tưởng Y San vừa đi tới cửa thì cô ta nhớ tới gì đó, lại đóng cửa lại, khoanh hai tay trước ngực: “Nghe nói người yêu cũ Hoắc Kỳ Ngang của cô đã trở thành phó tổng thống rồi? Kỷ An Tâm, cô còn không qua đó mà lấy lòng đi?”
“Đi ra.” Kỷ An Tâm trầm mặt, chỉ ra cửa mà nói.
Tưởng Y San nhìn vẻ mặt này của cô thì liền vui vẻ mà rời đi.
Ra khỏi cửa, trong mắt Tưởng Y San xẹt qua tia hận ý tâm cơ.
Cô ta về nước lần này chính là nhìn trúng chức phó tổng này của Kỷ An Tâm. Cô ta muốn đoạt vị trí này, nhưng bây giờ bên cạnh Kỷ An Tâm còn có một phó tổng thống, cô ta cảm thấy được sự uy hiếp.
Cho dù thế nào cô ta sẽ không để Kỷ An Tâm và phó tổng thống này quay lại với nhau, nếu không cô ta có giành được vị trí này thì cũng không cảm thấy có thành tựu gì cả.