Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1302



Những lời này vừa nói, tất cả mọi người nhất thời ngậm miệng, cũng chờ Vương Kỳ nói.

 

“Chúng ta có thể không liều, tốt nhất không nên đánh mạnh, chuyện này, chủ yếu vẫn là Hoắc Kỳ Ngang cầm đầu, chỉ cần có thể làm cho cậu ta tiêu tan suy nghĩ này, ở trước mặt Hiên Viên Thần thay chúng ta nói vài lời hữu ích, cộng thêm khổ công của chúng ta trước đây, chí ít không đến mức đường cùng, còn có thể giữ được một cái mạng.”

 

“Cái gì? Lão đại, nói như vậy, địa vị của chúng ta đây còn có thể giữ được sao?”

 

“Các người mấy năm nay kiếm được còn chưa đủ nhiều sao?

 

Chỉ sợ cả đời này các người cũng xài không hết, cho nên vừa lòng đi!”

 

“Vậy chúng ta bàn điều kiện với Hoắc Kỳ Ngang như thế nào?”

 

“Chúng ta phải gặp cậu ta một lần, trò chuyện với mình cậu ta.”

 

Vương Kỳ là người đứng đầu đám người này, tất nhiên càng có lý trí một chút, hơn nữa, ông ta cũng không muốn chết, cũng hiểu được lùi lại mà cầu việc khác, ông ta biết biết đối đầu với người có địa vị cao nhất quốc gia này, không có chuyện hai bên đều thiệt, chỉ có kết cục thất bại của họ.

 

Những người khác cũng đều bắt đầu sợ chết, nếu tiếp tục liều mạng như vậy, thật sự tới bước đường cùng “Nhưng bây giờ, chúng ta khẳng định không có khả năng tiếp cận cậu ta.”

 

“Nếu có thể cùng Hoắc Kỳ Ngang đàm phán điều kiện, chúng ta căn bản không cần đi tới một bước cuối cùng kia, dù sao đi tới ` bước kia, chúng ta thực sự không có đường có thể đi rồi.”

 

Vương Kỳ nói xong, nhìn những người đang ngồi: “Các người có biện pháp gì không?”

 

“Nếu như muốn kéo chúng ta ra ngoài, vậy đứng mũi chịu sào không phải là Hoắc Minh sao? Ông ta là lão đại trước của chúng ta, nếu như chúng ta ngồi trong nhà lao, ông ta cũng phải ngồi.”

 

“Các người cũng không nhìn một chút ông ta là ba của ai, Hoắc Kỳ Ngang có thể không bảo vệ ông ta sao? Lại nói, Hoắc Minh chẳng qua là dùng thủ đoạn, mà trong tay chúng ta đều có mấy mạng người, Hoắc Minh so với chúng ta cao minh hơn.”

 

“Bất kể nói thế nào, chúng ta nhất định phải hẹn Hoắc Kỳ Ngang đi ra nói chuyện.”

 

“Hơn nữa, không thể bình tĩnh như vậy đàm phán, dù sao cậu ta bây giờ đang điều tra chúng ta, nói chuyện gì cũng vô dụng, cậu ta tất nhiên có ý muốn điều tra chúng ta, liền tất nhiên điều tra tới cùng.”

 

Vương Kỳ nhìn người đàn ông này nói: “Vậy ông nói xem có biện pháp nào đàm phán?”

 

“Phải nắm được nhược điểm của Hoắc Kỳ Ngang, buộc cậu ta đàm phán, chỉ cần cậu ta buông tha chúng ta, chúng ta quyết định một lần nữa đối nhân xử thế làm lại từ đầu, hoặc là rời bỏ công việc, chỉ cần cho chúng ta một con đường sống là được.”

 

“Điểm yếu Hoắc Kỳ Ngang là gì? Tôi dám chắc lúc này cậu ta đã sắp xếp đưa người bên cạnh đi hết rồi.”

 

“Không phải, điểm yếu lớn nhất của cậu ta là một người phụ nữ, một người tên là Kỷ An Tâm.”

 

“Kỷ An Tâm có lai lịch gì?”

 

“Cô ta hiện tại chỉ là một người phụ trách công ty mô giới việc làm, chúng ta đã nắm giữ được tất cả tư liệu của cô ta, cùng với những người xung quanh liên quan tới cô ta.”

 

Ánh mắt Vương Kỳ lóe ra suy tư u ám, ông ta biết đây là một nước cờ nguy hiểm, chỉ có nắm trong tay điểm yếu, mới có thể cùng Hoắc Kỳ Ngang có nói chuyện với nhau.

 

“Ông chừng nào thì có thể bắt giữ được Kỷ An Tâm?”

 

“Tôi cảm thấy phải nhanh lên, nếu không… Hoắc Kỳ Ngang nhất định sẽ dời đi.”

 

“Chỉ cần lão đại ra lệnh, đêm nay liền bắt được cô ta.”

 

“Tốt, bố trí bắt Kỷ An Tâm trước, ngày mai hẹn đàm phán với Hoắc Kỳ Ngang, nếu không… thời gian liền thực sự không còn kịp rồi.”

 

Vương Kỳ ra lệnh một tiếng, người trong phòng trà, từng người liền rời đi.

 

Trong nhà Kỷ An Tâm, lúc này, đang là sinh nhật đứa nhỏ kia, hát xong khúc ca sinh nhật rồi, cô bé chu cái miệng nhỏ, thổi tắt ánh nến, đèn sáng lên, cô bé vui vẻ vỗ tay: “Mani, bây giờ con có thể ăn bánh ga tô chưa?”

 

“Có thê rồi, mẹ cắt cho con một miếng.”

 

“Mẹ, cắt bốn miếng đi, chúng ta ăn chung ạ.”

 

Một bên mẹ Kỷ lập tức dựng giơ ngón tay nói: “Hiểu Hiểu thật hiểu chuyện, lại lớn thêm một tuổi rồi.”

 

Kỷ An Tâm cắt gọn bánh ga-tô, chia cho ba mẹ cùng đứa nhỏ, cô cũng bưng lên một đĩa nhỏ, ngồi cùng người nhà ăn chung.

 

Đang ăn, đột nhiên điện thoại di động Kỷ An Tâm vang lên, cô cầm lấy vừa nhìn, là một dãy số xa lạ, cô nhíu mày nghe máy: “Alo!”

 

“Alo, là chị An Tâm sao? Em là Tiểu Đào, không xong rồi, Trầm tổng đã xảy ra chuyện ạ.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.