Ngày hôm sau, Trang Noãn Noãn xuống lầu mua bữa sáng về cho bà ngoại, ở chỗ gần nhà mua hoa quả và đồ ăn, lúc cô đi ra ngoài, đều mang theo khẩu trang, mà lại cũng mua một cái kính màu đen che kín, điều này khiến cô đi trên đường, gần như là không ai nhận ra được cô.
Nhưng thân hình của cô thật đúng là khiến cho người đi đường đều phải ngoái nhìn, bởi vì thân hình cô thật là vô cùng hoàn mỹ tiêu chuẩn.
Trang Noãn Noãn sau khi mua xong bữa sáng và thức ăn cho bà ngoại, thì liền đi ra ngoài, bà ngoại ở đây cũng lâu rồi, cũng đã kết bạn được với mấy ông bà bạn già ở đây, cuộc sống về già của bà, cũng vô cùng thú vị.
Trang Noãn Noãn đi đến sảnh tập luyện, liền bị Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến gọi lại: “Noãn Noãn, bọn tôi thương lượng với cô một việc.”
“Chuyện gì?”
“Chúng tôi quyết định thay đổi một bài hát.” Diệp Mạn Ni khoanh tay đề nghị.
“Bài hát gì?”
“Bọn tôi quyết định thay đổi ca khúc chính của cô, dù sao cô cũng không phải center mà! Bài hát chính của cô cũng không cần phải mang lên sân khấu nữa.”
Trang Noãn Noãn kinh ngạc nhìn hai người: “Tại sao phải đổi?”
“Bọn tôi quyết định nhân cơ hội này tuyên bố ca khúc mới của bọn tôi, tuyên truyền danh khí, bọn tôi nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có thể thay đổi ca khúc chính của cô thôi.” Lâm Thiến làm ra vẻ bọn tôi cũng rất bát đắc dĩ.
“Không được!” Trang Noãn Noãn lập tức cắn răng từ chối, đó là bài hát mà cô thành danh, cô là người hát chính, cô không muốn đổi.
“Không được cũng phải đổi! Dù sao bọn tôi đã quyết định rồi.”
“Hai người…” Trang Noãn Noãn đỏ hốc mắt lên vì tức.
“Nếu như cô không chịu đổi, vậy buổi hòa nhạc này bọn tôi sẽ không hát nữa, bọn tôi bỏ hát, đến lúc ấy tất cả mọi chuyện đều do cô chịu trách nghiệm.” Diệp Mạn Ni ánh mắt lộ ra ý uy hiếp, nhìn chằm chằm Trang Noãn Noãn.
Trang Noãn Noãn đỏ vành mắt, lại dưới sự uy hiếp của hai người, nhắm mắt lại, quay mặt đi, cô không thể nào để buổi hòa nhạc này sảy ra chuyện, cô cắn môi: “Được rồi! Các cậu đổi đi! Các cậu cứ đổi thoải mái đi!”
Diệp Mạn Ni và Lâm Thiến thấy uy hiếp thành công, lập tức cười đắc ý: “Tốt! Đây chính là cô tự mình đồng ý, tý nữa bọn tôi đi tìm Chu tổng để điều chỉnh.”
Sau khi bọn họ rời đi, Trang Noãn Noãn vẫn cảm giác ủy khuắt, cô ngồi chồm hồm ở trong sảnh luyện tập, những tắm gương ở xung quanh đều đang phản chiếu sự đau lòng và ủy khuất của KƠ”
Nhưng mà, ba mẹ không còn nữa rồi, cô có ủy khuất đi nữa, cô cũng phải cắn răng kiên trì đi tiếp, bởi vì cô bắt buộc phải kiên cường, cô rất nhớ quãng thời gian trước kia khi chịu được ủy khuất, có thể làm nững trước mặt ba mẹ, có thể tâm sự với ba mẹ, ba mẹ sẽ an ủi cô, khuyên nhủ cô.
Bây giờ, ủy khuất gì đi chăng nữa, cô cũng chỉ có thể nuốt xuống, mà mối lúc như vậy, cô nhớ ba mẹ, thì sự thù hận với một số người lại càng trở nên sâu hơn.
Người của tập đoàn Kiều thị.
Chu Đào ngồi ở trong phòng làm việc, giờ phút này, anh ta vừa mới nhận được điện thoại mời của một tổ chức từ thiện cao cấp.
Trong ánh mắt anh ta lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, tiếp sau đây, anh ta muốn đem tin vui này chia sẻ cho thành viên trong nhóm nhạc nữ của anh ta.
Anh ta gọi một nhân viên công tác lại: “Tiểu Lộ, tranh thủ thời gian thông báo cho bốn người bọn họ đến phòng làm việc của tôi họp.”
“Bây giờ sao?” Nữ nhân viên tên Tiểu Lộ hỏi.
“Đúng, ngay bây giờ, nhanh lên.” Chu Đào khua tay nói.
Tiểu Lộ lập tức đi tìm, trước hết nhất tìm được hai người Diệp Mạn Ni, sau đó ở phòng thu âm tìm được Lam Sơ Niệm, cuối cùng cô ấy ở sảnh luyện tìm thấy Trang Noãn Noãn.
Cô ấy nhìn thấy Trang Noãn Noãn đang khoanh hai tay, ngồi trong sảnh luyện tập, toàn thân đều tràn ngập khí tức bi thương, cô ấy lập tức quan tâm hỏi: “Noãn Noãn em không sao chứ!”
“Em không sao.” Trang Noãn Noãn miễn cưỡng cười, ở trước mặt người ngoài, cô không muốn thể hiện rõ tâm tình.
“Được! Vậy em nhanh đến văn phòng của Chu tổng đi! Anh ấy tìm bọn em để họp đây!”
Trang Noãn Noãn nghĩ thầm, nhất định là nói chuyện đổi bài hát đây mà! Trang Noãn Noãn chính mình trong gương một chút, lau khóe mắt ướt át, cô bước nhanh về hướng văn phòng của Chu Đào.
Trong văn phòng của Chu Đào lúc này, chờ lấy cô, Diệp Mạn Ni hiếu kì lại mong đợi hỏi: “Chu tổng, ngài nói nhanh lên đi! Đừng thừa nước đục thả câu nữa, đến cùng là việc vui gì?”
“Chờ Noãn Noãn đến rồi nói.” Chu Đào nói.