“Huy Dương à! Bản hợp đồng lần trước, anh muốn ký rồi!
Đây là bồi thường mà anh muốn cho em, anh bằng lòng lấy 1 nửa cổ phần chia cho em.” Giọng nói của Kiều Việt Dương vang lên ở đầu dây bên kia.
Kiều Huy Dương khẽ giật mình, đây chính là chuyện mà ông ta khát vọng cả đời, có được cổ phần công ty của gia tộc, mà Kiều Việt Dương lại bằng lòng lấy 30% cổ phần trong tay ông để bồi thường cho ông ta, điều này làm sao có thể khiến ông ta không vui đây?
“Anh, anh nói thật sao? Anh thực sự bằng lòng nhượng lại một nửa cổ phần cho em?” Giọng nói Kiều Huy Dương khó nén được kích động.
“Em về ký hợp đồng đi!” Kiều Việt Dương nói xong, liền tắt máy. Chuyện cũng coi như là đúng dịp, bốn tên trông coi Lý Đức của Kiều Huy Dương kia cũng không nói gì cả, mà là len lén rời đi, bởi vì bọn họ biết, một khi Lý Đức được cứu, Kiều Huy Dương liền xong rồi, bọn họ sẽ không làm việc cho người không có bắt kỳ lợi ích nào.
Kiều Huy Dương đối với cắp dưới cũng có chút hà khắc, thì đương nhiên nhóm người này cũng sẽ không tốn công tốn sức đề nhắc nhở ông ta.
Kiều Huy Dương nghe giọng điệu của anh trai, ông ta lại một lần nữa xác nhận hỏi: “Anh, anh chắc chắn chứ? Nếu như anh thật sự xác định rôi, thì em sẽ về.”
Kiều Việt Dương quả nhiên hiểu rõ người em trai này, nó vẫn luôn nghĩ đến việc chia một nửa số cổ phần trong tay ông.
“Hợp đồng anh đã làm xong rồi, đây là do anh nợ em, cũng là điều mà năm đó trước khi mất ba dặn anh!” Kiều Việt Dương không tiếc lừa anh về.
Bởi vì chuyện tai nạn xe lần trước của con trai cũng là do.
ông ta làm, khiến ông đối với đứa em trai ruột này, đã không còn sót lại chút tình thân nào nữa rồi.
“Được! Em sẽ về nước ngay.” Kiều Huy Dương trả lời.
“Được! Em trở về, anh cho người đến sân bay đón em.”
Kiều Việt Dương nói xong, tắt điện thoại.
Ông ngẳắng đầu nhìn về phía con trai: “Nó bằng lòng trở về.”
“Vâng! Vậy thì chờ ông ta trở về đi!” Kiều Mộ Trạch cũng hi vọng chuyện này nhanh chóng chấm dứt, chuyện này xong rồi, tâm nguyện của Trang Noãn Noãn mới đạt được, cô có thể không lo lắng ở bên cạnh anh.
“Ba, mẹ, con quyết định, chờ sau khi chuyện này xong, con sẽ đính hôn với Noãn Noãn.”
Mẹ Kiều và ba Kiều nghe xong, đều hơi trầm mặc, nếu là trước đây bọn họ khẳng định là sẽ phản đối, cảm thấy Trang Noãn Noãn không xứng với con trai của họ, nhưng giờ phút này, bọn họ không còn nghĩ như vậy nữa.
Là người của Kiều gia có lỗi với Trang Noãn Noãn trước, coi như con trai cưới cô, yêu cô, cũng coi như là một loại đền bù đối với Trang gia.
“Đây là hôn nhân đại sự của con, con tự mình làm chủ là được rồi.” Kiều Việt Dương không can thiệp.
Mẹ Kiều ở bên cạnh nhìn chồng mình, bà vẫn còn muốn nói gì đó, cũng là thở dài một hơi, nhìn con trai: “Con thực sự thích con bé như thế sao?”
Kiều Mộ Trạch gật đầu: “Con thích cô ấy!”
Mẹ Kiều nghe thấy câu trả lời không chút do dự của con trai, bà chỉ có thể thở dài một hơi: “Được rồi! Con tự mình quyết định đi, chỉ cần lựa chọn của con không hồi hận, dù sao thì người cùng con vượt qua cuộc đời này, là vợ tương lai của con.”
“Ba, mẹ, gia thế của Noãn Noãn mặc dù không bằng chúng ta, nhưng ấy là một người lương thiện, con tin bọn con sẽ hạnh phúc.” Kiều Mộ Trạch cũng không biết biểu đạt tình yêu của anh giành cho Trang Noãn Noãn như thế nào cho ba mẹ anh biết, nhưng trong lòng anh rõ ràng, anh yêu người con gái này, đã vượt qua mọi thứ.
Huống chỉ, Kiều gia nợ Trang gia của cô, anh yêu cô, càng là nhiều thêm một phần trách nhiệm và đền bù. Thông tin đăng ký của Kiều Huy Dương rất nhanh đã bị cảnh sát nắm giữ, Kiều Huy Dương đang ngồi trên một chiếc máy bay bay thẳng đến sân bay trong nước, khoảng 6 tiếng nữa là đến nơi. Giờ phút này Kiều Huy Dương ở trên máy bay, trong lòng vẫn đang nghĩ đến, đương nhiên là chuyện 1 nửa cổ phần của anh trai, nhưng mà, ông ta không biết, thứ đợi ông ta lại là mấy nhân viên cảnh sát.
Lúc chạng vạng tối Kiều Mộ Trạch trở lại biệt thự, dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, nghe thấy trong phòng bếp truyền đến âm thanh, anh ngơ ra, ban nãy trên đường về nhà, nhận được điện thoại của cô, hỏi xem anh có về nhà ăn cơm hay không.
Anh trả lời có. Vậy nên cô liền bận rộn ở trong đó sao?
Kiều Mộ Trạch thả nhẹ bước chân, nhẹ nhàng đi vào phòng bếp, nhìn thân ảnh mảnh mai của cô gái đang nhặt rau, đôi môi mỏng của anh nhéch lên một nụ cười, giống như một đứa trẻ vậy, lén lút lại gần, sau đó nhanh chóng ôm lấy eo của cô.
Trang Noãn Noãn lúc bị ôm lấy thì kinh sợ, nhưng trong hô hâp toàn là khí tức quen thuộc của người đàn ông, thì ngay lập tức biến thành vui mừng.