Cô xoay người, còn chưa nói gì, thì nụ hôn bá đạo của người đàn ông đã chặn đến, anh đè cô vào bên cạnh bồn rửa, giữ lấy sau gáy cô, hôn thật sâu.
Trang Noãn Noãn bị hôn đến gương mặt xinh đẹp đỏ bừng, bởi vì hai tay vẫn còn ướt, cho nên, không dám sờ.
vào âu phục cao cấp của anh, chỉ có thể giang hai tay, mặc cho người đàn ông này vẫn chưa thỏa mãn ở trên trán của cô, lại hôn một cái.
Dưới ánh đèn, vẻ mặt xấu hỗ của cô gái, cực kỳ xinh đẹp, giống như một đóa hoa hồng đang tỏa hương thơm, khiến anh nhìn, càng không muốn rời mắt.
“Anh ra ngoài chờ trước đi, chút nữa là có thể ăn tối rồi “Anh giúp em.” Kiều Mộ Trạch nói xong, liền vừa cởi áo khoác vừa đi ra ngoài.
Trang Noãn Noãn vội nói: “Không cần, anh nghỉ ngơi đi!”
Thế nhưng, lúc anh lại đi vào, vừa đẹp trai xắn tay áo sơ mi tối màu, vừa mỉm cười đi đến bôn rửa rau, cúi người rửa nốt số rau mà cô vẫn chưa rửa xong.
Trong lòng Trang Noãn Noãn ấm áp, cúi người, dựa vào anh, cái đầu nhỏ cọ cọ cánh tay anh. Khoảng tầm 2 giờ sáng, một chiếc máy bay đáp cánh, lần này Kiều Huy Dương cũng gắp gáp trở về, nên chỉ mang một tên trợ thủ tùy thân trở về, ông ta nghĩ rằng tài xế của anh trai đang đến đón ông ta, lúc ông ta xuống máy bay người đến đón ông ta lại là máy người đàn ông mặc thường phục.
“Các anh là người của anh trai tôi à? Sao tôi lại chưa từng thấy các anh nhỉ?” Kiều Huy Dương cau mày, nhìn người đang đến gần ông ta.
“Kiều Huy Dương, mời ông đi theo chúng tôi một chuyến.”
Nhân viên cảnh sát mặc thường phục cầm thẻ cảnh sát ra cho ông ta xem.
Sắc mặt Kiều Huy Dương biến đổi, nhưng một giây sau, ông ta bị chế trụ cổ tay bị còng số 8 lạnh băng còng vào.
“Các người làm gì vậy? Tôi đã phạm tội gì chưa hả? Các người không có quyền làm như vậy, tôi muốn gặp luật sư của tôi.” Kiều Huy Dương thở phì phò mắng.
“Chờ đến cục cảnh sát, chúng ta sẽ cùng tâm sự về chuyện ông phạm pháp đi!” Cảnh sát lạnh lùng nói xong, không lưu tình ấn bờ vai của ông ta, đi đến mấy cái xe cảnh sát đã sớm đợi sẵn từ lâu.
Giờ phút này đúng là mặt mũi Kiều Huy Dương tràn đầy chấn kinh, chuyện gì xảy ra? Lý Đạt phản bội ông ta?
Chẳng lẽ cậu ta không muốn mạng của con trai cậu ta nữa hay sao? Kiều Huy Dương cắn răng nghĩ.
Đương nhiên, bây giờ ông ta có nghĩ thế nào đi nữa cũng không thể nào nghĩ đến được, Lý Đạt yêu con như mạng, đây là nhược điểm lớn nhất cửa cậu ta, cậu ta không thẻ nào làm như vậy, chỉ cần Lý Đạt vẫn giữ nguyên khẩu cung, thì ông ta sẽ không gặp bắt kỳ nguy hiểm nào.
Nhưng mà, sau khi đến cục cảnh sát, cho dù Kiều Huy Dương có hơi mệt, cảnh sát cũng không cho ông ta bắt kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, mà là mang ông ta đến trước một cái đèn huỳnh quang, bắt đầu thẩm vẫn ông ta.
Kiều Huy Dương cũng là một tên gian sảo, ông ta đương nhiên không dễ dàng nhận tội như vậy.
“Kiều Huy Dương, bảy năm trước, có phải ông là người đã ra lệnh cho Lý Đạt cấp dưới của ông, ép vợ chồng Trang Nghiêm Minh tự sát.”
Kiều Huy Dương lập tức phủ nhận: “Tôi không có, tôi không hề biết gì hết.”
“Lý Đạt đã khai hết rồi, ông đừng chối nữa, lập tức thành thật khai báo đi.” Cảnh sát vỗ mặt bàn.
Kiều Huy Dương cười lạnh: “Chuyện tôi không làm, làm sao tôi lại thừa nhận?”
“Vậy thì chúng tôi phải nói cho ông nghe một tin mà ông không muốn nghe, Kiều Mộ Trạch tiên sinh cháu của ông đã thành công cứu được Lý Đức con trai của Lý Đạt từ trong tay của ông, an toàn đưa về nước, bây giờ, chiêu ông uy hiếp Lý Đạt thay ông chịu tất cả tội danh, đã thất bại rôi.”
Sắc mặt của Kiều Huy Dương trong nháy mắt biến sắc, ông ta vội gọi một câu: “Không có khả năng, các người gạt tôi, các người muốn lừa tôi nói cái gì, tôi cũng sẽ không nói đâu.”
Lúc này, cảnh sát cầm ipad, lật từng bức ảnh mà buổi trưa hai ba con Lý Đại gặp nhau: “Chúng tôi không cần thiết lừa ông, ông tự mình xem đi! Bây giờ ông là tội thêm tội, néu như không nhận tội, thì ông đúng là không còn đường nào để đi nữa rồi.” Nhìn trong video, hình ảnh Lý Đạt và con trai cách song sắt ôm đầu khóc, thân hình của Kiều Huy Dương ngồi bệt ở trên ghế thẩm vấn, ông ta không thể nào ngờ được, Kiều Mộ Trạch vậy mà lại cứu được Lý Đức, mà những tên thuộc hạ vô dụng của anh ta kia vậy mà cũng không báo cho ông ta.
“Lý Đạt còn giữ lại rất nhiều chứng cứ mà các người cùng nhau gây án, cuộc điện thoại cuối cùng của hai người, cũng được ghi âm lại, bây giò, chúng tôi có thể chứng thực, người ra lệnh cho Lý Đạt bắt cóc Trang Noãn Noãn lúc đang là học sinh cấp 3, dùng Trang Noãn Noãn ép vợ chồng Trang Nghiêm Minh tự sát, là do một tay ông tạo thành.”
Bây giờ mặt Kiều Huy Dương xám như tro, toàn thân ông ta run rẩy, ông ta sợ chết, ông ta không ngờ rằng trong lúc ông ta nở mày nở mặt nhất, thì lại phải đối mặt với tình cảnh này.
“Tôi muốn gặp luật sư của tôi, còn có anh trai của tôi nữa.”