Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1739



“Đứng lại.” Hình Nhất Phàm cực kỳ uy nghiêm quát khẽ một câu.

 

Bạch Hạ không khỏi bị dọa cho đứng lại, cô tức giận quay đầu nhìn người đàn ông vô cùng không có lễ độ này, hỏi ngược lại: “Anh có việc gì sao? Nếu như đây là cách tiếp cận của anh, tôi không có hứng thú.”

 

Dù sao Bạch Hạ cũng gặp không ít đàn ông tiếp cận cô, nhưng người đàn ông này chắc chắn là người kém cỏi và bắt lịch sự nhất.

 

Hình Nhật Phàm nheo mắt, khẽ cười: “Tôi muôn tiếp cận cô? Cô lấy đâu ra cái tự tin đấy vậy?”

 

Sắc mặt Bạch Hạ không khỏi đỏ lên vài phần, thật sự không muốn để ý đến anh liền xoay người muốn tiếp tục rời đi.

 

Hình Nhất Phàm ở đằng sau sắc mặt khó coi, anh bước về phía trước cô đưa tay ngăn lại: “Không được đi.”

 

“Anh rốt cuộc muốn làm cái gì? Giữa thanh thiên bạch nhật, anh muốn giở trò lưu manh sao?” Bạch Hạ nhìn xung quanh, làm gì có ai? Đây là công viên trong biệt thự, bình thường có người vào đây đều bị quản lý nghiêm ngặt, nếu như không có người nhà khác ra đây tản bộ thì ở đây thật sự rất yên tĩnh trống trải.

 

Hình Nhất Phàm không khỏi cắn môi lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô: “Tôi không có hứng thú với cô, trả lại con mèo trong tay cô cho tôi, nó là của tôi.”

 

Bạch Hạ kinh ngạc mở to đôi mắt trong suốt, ôm chặt Đóa Đóa trong tay lùi lại một bước, bộ dạng đề phòng nhìn anh: “Anh nói cái gì? Đây là mèo của anh? Sao có thể?

 

Tôi nuôi nó được một năm rồi, nó là của tôi.”

 

Hình Nhất Phàm cũng không muốn phí nhiều lời với cô, anh cầm điện thoại lên, từ bên trong tìm được một tắm ảnh, anh trực tiếp đưa đến cho Bạch Hạ xem: “Nhìn cho rõ, tên con mèo này là Tiểu Dã, nó là thú cưng của tôi, một năm trước bị người ta trộm đi mắt, mà người trộm mèo đó chính là cô.”

 

Ánh mắt Bạch Hạ co rút vài phần, con mèo trong ảnh quả thực là bộ dạng của Đóa Đóa lúc còn nhỏ, ngay sau đó người đàn ông lại lật tấm ảnh tiếp theo, đó là ảnh tự sướng của anh đang ôm Tiểu Dã trên sô pha, Tiểu Dã đang ngồi trên vai anh nhìn vào màn hình trông rất đáng yêu.

 

Bạch Hạ lập tức lùi về sau vài bước, lúc này cô thật sự: vừa kinh ngạc vừa hoang mang, cô nuôi con mèo cũng được một năm rồi, vậy mà lại là của người đàn ông này?

 

“Nhất định là anh nhìn nhằm rồi, đây là mèo của tôi.” Bạch Hạ hoảng sợ định ôm Đóa Đóa chạy đi.

 

Cô nghĩ, mèo của anh thì sao? Bây giờ nó là của cô, cô tuyệt đối không thể để cho người đàn ông này cướp Đóa Đóa đi.

 

Nhưng động tác của Hình Nhất Phàm cũng rất nhanh, lúc cô chuẩn bị chạy, cánh tay dài của anh khống chế cánh tay cô rồi kéo mạnh, cô gái vốn đang ôm mèo căn bản không bỏ tay ra đẩy anh được, ngay cả người lẫn mèo đều đâm vào lồng ngực rắn chắc của người đàn ông.

 

“A…” Bạch Hạ hét lớn, sống chết cũng không chịu để anh cướp mèo đi mắt, ôm chặt láy Đóa Đóa.

 

Hình Nhất Phàm nheo mát, trực tiếp chỉ vào cô: “Trả lại mèo cho tôi, tôi có thể tha thứ cho việc trộm mèo năm đó của cô.”

 

“Không phải do tôi trộm mà là do tôi nhặt được, hôm đó trời mưa lớn, con mèo này ở trong khu rừng sắp đông cứng rồi, là tôi nhặt nó về nuôi, bây giờ tôi là ân nhân cứu mạng của nó, đây là của tôi.” Bạch Hạ thở hỗn hển phản bác nói.

 

*Phí nuôi dưỡng một năm tôi có thể đền cho cô.” Hiện tại Hình Nhất Phàm chỉ muốn Tiểu Dã trở về bên cạnh anh, cũng là để anh bồi thường lỗi lầm nuôi dưỡng năm đó cho nó.

 

“Tôi không cần tiền bồi thường của anh! Tôi chỉ cần Đóa Đóa của tôi thôi.” Bạch Hạ giãy giụa cánh tay bị anh khống chế.

 

Mà lúc này trên đầu có một tiếng hừ lạnh lùng: “Nó không phải cái gì mà Đóa Đóa, tên của nó là Tiểu Dã.”

 

“Nó tên là Đóa Đóa.” Bạch Hạ có chút tức giận có chấp nói.

 

“Trả nó lại cho tôi.” Hình Nhát Phàm cau mày, tỏ ra sự kiên nhẫn có hạn.

 

“Không…” Bạch Hạ ôm chặt Đóa Đóa, sống chết cũng không buông tay.

 

Đôi môi Hình Nhất Phàm có chút giật giật: “Nếu như bây giờ cô không trả cho tôi, ngày mai chúng ta sẽ gặp nhau ở tòa, tôi có thể nói cho cô biết trong tay tôi có chứng cứ mua mèo năm đó, cũng có đủ tư cách để đoạt lại nó, cô nên sớm trả nó lại cho tôi thì hơn.”

 

“Anh… anh cho rằng tôi sợ anh chắc? Tôi có thể mời luật sư đấy!” Bạch Hạ không muốn để anh đe dọa.

 

“Bản thân tôi là luật sư, phiên tòa mà tôi muốn thắng thì chưa từng thát bại.” Giọng nói của người đàn ông tự tin ngạo mạn.

 

Bạch Hạ lập tức sợ hãi thở một hơi, cái gì? Anh cũng là luật sư? Nhất thời trong lòng cô có một loại cảm giác hoảng sợ.

 

“Vậy anh nói xem, năm đó lúc mua Đóa Đóa mất bao nhiêu tiền, tôi có thể trả anh gắp mười, anh bán nó cho tôi đi.” Bạch Hạ ngắng đầu muốn cùng anh thương lượng.

 

Hình Nhất Phàm khẽ nhướng mày buông tay cô ra, anh nghĩ cô cũng không dám chạy nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.