Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1897



Hình Nhất Phàm cũng không thể để cô ngủ trong phòng khách, mặc dù có điều hòa nhưng cô vẫn sẽ thấy lạnh.

 

Anh duỗi tay bế ngang cô lên, đi về phía phòng ngủ chính của cô, ga giường màu hồng xanh vô cùng nữ tính mềm mại khiến người ta rất muốn ngủ trên đó.

 

Hình Nhất Phàm nhẹ nhàng đặt cô gái trên tay xuống, vén chăn cho cô, anh ngồi xổm xuống trước giường, chống cằm lên thành giường của cô, nhìn khuôn mặt không chút phòng bị này của cô, trong lòng anh rất phức tạp.

 

Có phải cô quá tin tưởng anh rồi không? Chết tiệt, để xứng đáng với sự tin tưởng của cô, anh đành phải đè nén ngọn lửa đang thiêu đốt trong mình xuống, không dám tiến quá giới hạn.

 

Hình Nhất Phàm lại lần nữa cúi xuống hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô, Bạch Hạ đang ngủ say, biết người hôn mình là anh, vừa đưa tay đẩy mặt anh vừa mơ màng lầm bẩm: “Hình Nhất Phàm… để em ngủ đi.”

 

Hình Nhất Phàm có chút cáu kỉnh nhéo mặt cô một cái: “Cho em thêm chút thời gian đấy, sau này không được phép từ chối anh.”

 

Trời sắp sáng, Bạch Hạ tỉnh dậy một lần, khi cô nhìn thấy ánh đèn ngủ dịu nhẹ trong phòng, cô không khỏi mím môi cười, người đàn ông này lại bật đèn ngủ cho cô.

 

Cô ôm chăn, tiếp tục ngủ, mà chăn ở trong ngực của cô, thoải mái giống như là ôm Hình Nhất Phàm.

 

€ó trời mới biết trong phòng bên cạnh, một người đàn ông nào đó tắm nước lạnh một cái, vừa xem trận bóng hơn nửa đêm, mới tiêu tan lửa trong người mới lên giường đi ngủ.

 

Sáng sớm, Bạch Hạ tỉnh dậy, trước đây cô đều là mặc trang phục tùy ý, gương mặt xinh đẹp cũng sẽ không tận dụng tốt.

 

Nhưng bây giờ, cô chú ý đến trang phục hàng ngày hơn, bởi vì cô muốn mặc thật là xinh đẹp trước mặt Hình Nhất Phàm.

 

Nhưng mà, cô nhưng lại quên mát, thời điểm Hình Nhất Phàm thích cô, cô cũng không có thích chải chuốt nhiều.

 

Có lẽ đây chính là tùy do nhan sắc đi!

 

Bạch Hạ đi tới cửa phòng Hình Nhát Phàm, cô muốn hẹn anh ăn chung bữa sáng, tối hôm qua cô ngủ quên từ lúc nào, cô cũng quên mắt, cô có chút bận tâm anh vẫn chưa rời giường. Bạch Hạ suy nghĩ một chút, có muốn nhấn chuông cửa hay không? Nếu như anh vẫn chưa thức dậy, không phải là sẽ đánh thức anh sao? Dù sao cô cũng có thể vào phòng của anh.

 

Bạch Hạ nghĩ, vẫn là lén vào xem một chút rồi hãy nói!

 

Bạch Hạ đưa tay nhắn mở cửa phòng của anh, rón rén đi vào trong phòng khách của anh, sau đó, vừa giống như một con mèo nhỏ đi tới hướng phòng của người đàn ông.

 

Người đàn ông này đi ngủ vậy mà không có thói quen đóng cửa, Bạch Hạ không nói gì, cô nhẹ nhàng ghé ở cửa đi vô trong thăm dò, chỉ thấy trên giường trơn không có ai?

 

Bạch Hạ lập tức đi tới trước giường, có chút kinh ngạc, cái gì? Anh vậy mà rời giường rồi? Hơn nữa, cũng không hẹn cô đi ăn sáng?

 

Bây giờ rõ ràng mới bảy giờ rưỡi!

 

Trong lòng Bạch Hạ có chút hơi thất vọng, mà đúng lúc này, cửa phòng tắm bên cạnh đột nhiên mở ra, Bạch Hạ lập tức hốt hoảng quét qua.

 

Đã nhìn thấy một người đàn ông cởi trần chỉ mặc đồ lót hình viên đạn bước ra, Hình Nhất Phàm cũng thật không ngờ sáng sớm người phụ nữ này lại tới đây.

 

*A…” Bạch Hạ sợ vội vàng che mặt, quay lưng lại, dường như nhìn thấy hình ảnh gì cay khóe mắt.

 

Mà người đàn ông sáng sớm mới vừa rời giường, hình ảnh tự nhiên không quá hòa hài, khóe miệng Hình Nhất Phàm không nhịn được hắt lên, anh tự nhiên đưa tay cầm một bộ đồ ngủ bên cạnh khoác vào.

 

“Sáng sớm em âm thầm qua đây, không phải muốn nhân cơ hội xem nhìn lén anh sao?” Hình Nhất Phàm lên tiếng chọc ghẹo.

 

Mặt Bạch Hạ đỏ bừng, vẫn như cũ che kín hai mắt, tức giận nói: “Mới không phải.”

 

“Có hài lòng với những gì em thấy không?” Hình Nhất Phàm khoanh tay, sáng sớm anh có vẻ rất cuồng dã.

 

Bạch Hạ nhất định phải làm trái lại với anh, cũng nói ngược lại: “Không hài lòng.”

 

Khuôn mặt anh tuấn của Hình Nhất Phàm lập tức có chút thất vọng, thậm chí có chút hoài nghỉ nhân sinh, cái gì?

 

Người phụ nữ này vậy mà không hài lòng? Anh chính là rất tự tin.

 

*Có hài lòng hay không, chỉ liếc mắt nhìn thì không tính.”

 

Hình Nhất Phàm cắn môi mỏng có chút tức giận, sau cùng thêm một câu: “Được thử qua mới tính.”

 

“Dừng một chút… ngưng cái đề tài này đi.” Bạch Hạ khẩn trương ngây ngốc.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.