Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1908



Lam Thiên Thần theo cô cùng đi vào trong hành lang, phút chốc, Lam Thiên Thần nghĩ đến cái gì, nhìn người phụ nữ bên người nói: “Làm bạn gái, có phải nên khoác tay càng lộ vẻ thân mật một chút hay không?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cũng không do dự, cô đưa tay khoác lên cánh tay anh, ngắng đầu hỏi: “Một hồi đi vào, có thể sẽ đối mặt với câu hỏi của ông nội tôi và ba tôi, cậu không thành vấn đề chứ?”

 

“Yên tâm, tôi có thể ứng phó có được.” Lam Thiên Thần an ủi cô một câu.

 

Không phải là diễn bạn trai cô sao? Đơn giản là việc rất nhỏ.

 

Lúc này, ở trong phòng, bởi vì Bùi Nguyệt Hoàng đi ra ngoài cũng một lúc rồi, phu nhân Triệu gia lập tức thúc giục con trai : “Tiểu Đống, đi xem Nguyệt Hoàng xem! Sao còn chưa quay lại? Không xảy ra chuyện gì chứ?”

 

Triệu Đống lập tức đứng dậy, khi anh ta muốn đi ra, thì thấy cửa mở ra, Bùi Nguyệt Hoàng đã trở về, nhưng cùng lúc, cô cũng kéo một người đàn ông tuổi còn trẻ tuần tú đi tới.

 

Triệu Đống vừa nhìn tướng mạo người đàn ông kia, lập tức kinh ngạc mở to mắt, đây không phải là Lam nhị thiếu sao?

 

Ngay cả biểu cảm của Bùi lão gia cùng ba Bùi cũng khá giật mình, cháu gái đây là từ nơi nào kéo tới một người đàn ông trẻ tuổi?

 

*Hai ông, ba, bác trai, bác gái, thật xin lỗi, có chuyện cháu không nên giấu giêm mọi người! Kỳ thực cháu đã có bạn trai rồi.” Bùi Nguyệt Hoàng biểu hiện vô cùng tự nhiên, đồng thời, cô còn thủy mị mến mộ ngắng đầu liếc mắt nhìn Lam Thiên Thần.

 

Người của Triệu gia đều có chút ứng phó không kịp khi thấy cảnh này, ánh mắt nhìn về phía Bùi lão gia, dường như đang hỏi, đây là chuyện gì xảy ra?

 

“Nguyệt Hoàng, em… em sao có thể thật sự thích một người đàn ông nhỏ hơn em ba tuổi?” Triệu Đống liền kích động, anh tacảm thấy tính cách Bùi Nguyệt Hoàng không có khả năng thích ai nhỏ hơn cô.

 

“Tình cảm tôi và Nguyệt Hoàng, còn không cần một người ngoài tới phỏng đoán.” Giọng Lam Thiên Thần lạnh lùng nói một câu, đồng thời, anh lại híp mắt cười, nhìn cha con Bùi lão gia đối diện nói: “Cháu cùng Nguyệt Hoàng tới gặp ông nội Bùi cùng bác Bùi, ông nội, bác trai, kính chào ạ.”

 

Bùi lão gia cùng con trai nhìn nhau, đều có chút khó tin, cháu gái của ông vậy mà thích một người đàn ông nhỏ hơn cô ba tuổi?

 

*Ông nội, bố, anh ấy gọi là Lam Thiên Thần, là nhị thiếu gia tập đoàn châu báu Lam thị, tuy là chúng con chênh lệch ba tuổi, nhưng chúng con là yêu thật lòng.” Bùi Nguyệt Hoàng nói xong rất nghiêm túc, lần nghiêm túc này khiến cho bắt cứ ai cũng không thể nghi ngờ tình cảm của cô đối với Lam Thiên Thân.

 

Ngay cả đôi mắtLam Thiên Thần đều hơi co lại, giống như anh được cô yêu thật sự.

 

“Nguyệt Hoàng, việc này sao cháu không sớm nói một chút cho tụi ông!” Bùi lão gia có chút trách nói, bữa cơm tối nay vốn dĩ chính là xem mắt với Triệu Đống.

 

“Xin lỗi, tình cảm của cháu và Thiên Thần tạm thời không muốn công khai, cho nên, cháu không nói trước cùng mọi người.”

 

Vẻ mặt người Triệu gia rất phong phú, ngay cả bầu không khí cũng cực kỳ cứng ngắc, Bùi Nguyệt Hoàng nhìn Lam Thiên Thần nói: “Chúng ta đi trước vào trong phòng khách của anh đi! Một lát nữa tới cùng ông nội em, ba em tâm sự.”

 

“Được! Chúng cháu không quấy rầy nữa.” Lam Thiên Thần nở nụ cười nói một câu, lúc xoay người, cánh tay mạnh mẽ của anh tự nhiên ôm lấy eo của Bùi Nguyệt Hoàng, cảm giác kia, dường như cực kỳ thân mật.

 

Vợ chồng Triệu gia lập tức nhìn nhau, xem ra con trai họ đây là không có hy vọng, bọn họ thích Bùi Nguyệt Hoàng như vậy, chính là nhìn trúng năng lực của cô cùng gia thé, bây giờ, chỉ có thể nói con trai không có cái phúc khí này.

 

“Lão đệ, nào, dùng bữa dùng bữa đi, chuyện bọn nhỏ, liền để cho bọn chúng tự mình đi giải quyết đi!” Bùi lão gia quan tâm.

 

Triệu Đống ở bên cũng ủ rũ nói: “Nguyệt Hoàng nhát định không phải thật lòng thích cậu ta chứ, cô ấy không có khả năng thích một người đàn ông nhỏ hơn mình.”

 

“Nguyệt Hoàng từ nhỏ chính là một người không theo lẽ thường, quả thật là chúng tôi vừa mới được biết con bé đã có người mình thích. Tiểu Đống à, đừng đau lòng, cháu sẽ gặp người tốt hơn so với Nguyệt Hoàng nhà ông.” Bùi lão gia nhanh chóng an ủi một câu.

 

Nhưng an ủi này đối với người Triệu gia mà nói, vẫn là không có tác dụng gì.

 

Lúc này, Lam Thiên Thần cũng không có trở về, mà đặt một phòng khác, anh cùng Bùi Nguyệt Hoàng đi vào ngồi, hai người vừa rồi lúc xã giao cũng không có ăn cái gì, lúc này ngược lại có thể gọi thêm trên một bàn tiếp tục ăn.

 

“Công tử nhà họ Triệu này hẳn là tuyệt vọng, người nhà cô sẽ không cưỡng ép cô nữa, cô phải cảm ơn tôi sao đây?”

 

Quả nhiên Lam Thiên Thần tuổi còn nhỏ, phản ứng nhanh, hơn nữa, ân tình tính toán rất rõ ràng.

 

Bùi Nguyệt Hoàng nở nụ cười: “Cậu nói đi! Muốn tôi báo đáp cậu thế nào?”

 

Lam Thiên Thần chạm vào ánh mắt trầm tĩnh cơ trí của cô, anh không khỏi có chút luống cuống, anh cắn môi mỏng rũ mắt: “Cô xem báo đáp thế nào đâu?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.