Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 1932



“Thứ anh muốn ăn, đang ở ngay trước mặt anh.” Ánh mắt của Hình Nhất Phàm leo thang.

 

Bạch Hạ lập tức nhớ đến còn có một bao măng cụt nhập.

 

khẩu, vội nói: “Anh muốn ăn măng cụt sao? Ừm, ở đây có này!”

 

Hình Nhất Phàm cạn cả lời với cô, anh nói thẳng: “Anh muốn ăn em.”

 

Bàn tay đang với lấy măng cụt của lập tức đông cứng lại trên không trung, cô chỉ cảm thầy chung quanh tràn ngập sự nguy hiểm, cô quay đầu cảnh giác nhìn anh: “Hình Nhất Phàm, em cảnh cáo anh, anh đừng có mà làm bậy!”

 

Giọng cô ngọt ngào trong trẻo, lại có chút yéu mềm, làm gì có ý cảnh cáo kia chứ? Rõ ràng là đã khơi dậy những dây thần kinh nguy hiểm của Hình Nhất Phàm.

 

“Nếu như anh làm bậy thì sao?” Đôi mắt của Hình Nhất Phàm nheo lại, ánh mắt sâu hút, gây cho người khác cảm giác áp bách.

 

Bạch Hạ vòng hai tay ôm lấy ngực, nuốt nước miếng nói: “Không được, anh đã nói sẽ tôn trọng em cơ mà. Nếu em không muốn, anh không thể ép em được.”

 

Hình Nhất Phàm cũng chỉ đang thử dụ dỗ cô thôi, anh đương nhiên sẽ không ép buộc cô.

 

Anh thu lại ý cười xấu xa trên khoé miệng, cười cười nhét một quả anh đào vào miệng: “Được rồi, tối nay ăn anh đào, còn em thì để dành khi khác ăn.”

 

Khuôn mặt xinh xắn của Bạch Hạ vẫn đỏ bừng lên, bởi vì lời nói của anh quá mờ ám, ăn gì chứ? Cô cũng đâu phải là thức ăn. Bạch Hạ cũng vươn tay lấy một quả anh đào, hé mở đôi môi đỏ mọng của mình, khi cô cắn quả anh đảo, động tác nhai nghiền của cô, và đôi mi dài của chớp chớp.

 

rất đáng yêu. Hình Nhất Phàm không biết một ngọn lửa không biết từ đâu rực cháy lên trong lòng anh. Nếu không để anh ăn chút đậu hũ, e rằng đêm nay anh sẽ khó mà qua được.

 

Anh lập tức vươn tay kéo Bạch Hạ vào trong lòng, Bạch Hạ giật mình, ngắng đầu nhìn anh, Hình Nhất Phàm trầm giọng nói: “Anh chỉ hôn thôi, không chạm vào em đâu.”

 

“Ừm!” Bạch Hạ chớp chớp mắt, đôi môi đỏ mọng lập tức bị người đàn ông bao phủ, cô bị anh áp sát vào lòng, hơi thở nóng bỏng của anh bao vây lấy cô. Bạch Hạ ở trong lòng anh, ngay cả không khí mà cô hô háp cũng toàn là hơi thở: lành lạnh của anh, khiến đầu óc cô đột nhiên choáng váng.

 

Hình Nhất Phàm mỗi lần đều không thể làm đến cùng, vậy.

 

nên càng hôn thì người càng thấy khó chịu chính là anh.

 

Hình Nhất Phàm buông cô ra, anh đứng dậy nói: “Ngày mai gặp.”

 

Bạch Hạ mềm nhũn ngã dựa vào sofa, nhìn theo bóng dáng anh chạy chối chết ra khỏi cửa, cô phì cười, xem ra anh tự chuốc khổ cho mình rồi.

 

Cô nhàn nhã mở TV lên, tìm một bộ phim hoạt hình mà mình yêu thích, vừa xem vừa giải quyết đống trái cây.

 

Hình Nhất Phàm trở về phòng, tắm xong rồi mới đi ra, bây giờ đối với anh mà nói, anh chỉ có thể tự dùng tay giải quyết, cũng không cần nghĩ thêm những hình ảnh gì khác, chỉ cần nghĩ đến Bạch Hạ là được.

 

Hình Nhất Phàm mặc áo choàng ngủ ngồi trước máy tính, mở phần tài liệu về vụ án, bắt đầu soạn tải liệu, anh chuẩn bị nhanh chóng kết thúc vụ án này.

 

Biệt thự nhà họ Bạch trong màn đêm trông lạnh như tờ, vô cùng vắng vẻ. Hai đứa trẻ được Diệp Giai Mị dỗ đi ngủ từ sớm, mà bà ta thì một mình ngồi trên sofa chờ Bạch Thế Trạch vẫn chưa về.

 

Nếu là trước đây, bà ta sẽ gọi điện hỏi bây giờ ông đang ở đâu, nhưng đêm nay, bà ta không dám, bà ta biết lần này Bạch Thế Trạch thật sự rất tức giận, thậm chí còn bắt đầu nghỉ ngờ bà ta.

 

Diệp Giai Mị lúc này có muốn khóc cũng không được, bởi vì trước đây khi bà ta ngoại tình với Hồ Thắng, bà ta chưa bao giờ lo lắng một ngày nào đó chuyện của bọn họ sẽ bị Bạch Thế Trạch biết được.

 

Bạch Thế Trạch không bao giờ quan tâm đến chuyện của bà ta, chỉ cần bà ta chăm sóc tốt cho hai đứa trẻ, dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ là được.

 

Thế nhưng bây giờ, trong lòng Diệp Giai Mị có một cảm giác rất bất an, dường như mọi thứ mà bây giờ bà ta có, bất cứ lúc nào đều sẽ bị người khác lấy đi.

 

Lúc này, Bạch Thế Trạch đang ở bên ngoài uống rượu, đến bây giờ ông mới biết khi nửa kia phản bội mình, trong lòng sẽ tức giận và khó chịu như thế này. Điều này khiến ông nhớ đến vợ cũ của mình.

 

Ông nhớ, lúc trước bà sẽ ở nhà, tuyệt vọng chờ ông về nhà. Lúc đó ông còn trẻ, điều kiện gia đình không tệ, lại đẹp trai, được một đám phụ nữ vây quanh để lấy lòng, hơn nữa còn rất nhiều người chủ động.

 

Khi còn trẻ, Bạch Thế Trạch như một con ngựa hoang chạy ngoài vòng vây, có rào cũng không ngăn được. Sau khi người vợ trước viết thư tuyệt mệnh rồi nhảy xuống sông, ông mới hoàn toàn tỉnh ra.

 

Khi đó, mặc dù bên cạnh ông toàn là phụ nữ nhưng ông phát hiện trong đầu ông chỉ toàn hình bóng của người vợ cũ, nên một thời gian dài sau đó ông không hề chạm vào một người phụ nữ nào khác.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.