Tối hôm qua cô mắt ngủ tới nửa đêm vì nghĩ ngợi nhiều chuyện, phân tích tương lai của cô và Lam Thiên Thần.
Tương lai của bọn họ có hai hướng. Một là có, hai là không. Nhưng cô lại đau khổ cho rằng có lẽ khả năng cao là hướng thứ hai.
Bùi Nguyệt Hoàng án điện thoại gọi nội tuyến: “Cho tôi một ly cà phê nữa.”
Dặn dò trợ lý Hứa Mẫn xong, Bùi Nguyệt Hoàng lại tiếp tục phải giải quyết một số giấy tờ. Nhưng bây giờ cô đã quá mệt rôi.
Hứa Mẫn lo lắng nói: “Bùi tổng, uống nhiều cà phê quá chị sẽ bị đau dạ dày mắt, đừng uống nữa thì hơn.”
“Đừng lo, chị không sao.” Bùi Nguyệt Hoàng không để ý tới Hứa Mẫn. Đối với cô, có nhiều lúc sức khỏe không quan trọng bằng công việc.
Hứa Mẫn xót xa ra mặt, cắn môi không biết nên nói gì. Cô là người thật lòng quan tâm tới Bùi Nguyệt Hoàng. Nếu cô đã không khuyên nổi, thì chỉ còn một người làm được mà thôi.
Hứa Mẫn to gan ấn gọi nội tuyến cho Lam Thiên Thần, không có ai nhắc máy. Cô ấy ngây người, chẳng lẽ Lam Thiên Thần ra ngoài rồi sao?
Hứa Mẫn lại gọi vào số điện thoại cá nhân của Lam Thiên Thần.
“Alol” Giọng nói lạnh lùng của Lam Thiên Thần vang lên.
“Alo! Lam nhị thiếu, tôi là Hứa Mẫn. Tôi gọi điện thoại cho anh muốn nhờ anh giúp một chuyện.” Hứa Mẫn lập tức nói.
“Chuyện gì?” Lam Thiên Thần có chút tò mò.
“Là thế này. Hôm nay từ lúc tới công ty đến giờ Bùi tổng đã uống tổng cộng bốn ly cà phê rồi. Vừa rồi chị ấy lại muốn uống thêm một ly nữa. Dạ dày của chị ấy vốn đã không tốt, cứ uống thêm cà phê thế này sợ là ảnh hưởng tới bệnh đau dạ dày của chị ấy mắt.” Hứa Mẫn nói.
Quả nhiên Lam Thiên Thần rất để ý chuyện này: “Cô đừng đem cà phê cho cô ấy nữa, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô ấy.”
“Anh tuyệt đối đừng nhắc tới chuyện tôi nói cho anh biết đấy!” Hứa Mẫn sợ rằng mình sẽ bị mắng.
“Ừm!” Lam Thiên Thần đáp. Cúp điện thoại, anh liền gọi cho Bùi Nguyệt Hoàng.
Bùi Nguyệt Hoàng đang xoa mi tâm chờ cà phê thì điện thoại di động đột nhiên đổ chuông. Cô vừa cằm lên xem thì lập tức mừng rỡ, nhấn nghe máy: “Alo!”
“Hôm nay em mệt lắm phải không? Nếu vậy thì về nhà sớm nghỉ ngơi đi!” Giọng nói của Lam Thiên Thần vang lên.
“Làm sao mà cậu biết tôi đang mệt?” Bùi Nguyệt Hoàng mỉm cười hỏi.
“Đoán thôi. Bây giờ tôi bắt đầu từ tòa án về, trên đường sẽ ghé mua nguyên liệu nấu bữa tối. Tối nay em tới nhà tôi ăn tối đi.” Lam Thiên Thần nói.
Bùi Nguyệt Hoàng lập tức mừng rỡ: “Có cần tôi giúp cậu làm gì không?”
“Cần, tôi cần em kết thúc công việc, về nhà ngay.” Lam Thiên Thân từ tốn nói. Anh biết tới giờ này có lẽ những công việc quan trọng cô đã giải quyết xong cả rồi. Bùi Nguyệt Hoàng đột nhiên muốn ngoan ngoãn nghe lời anh, cô suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Được, vậy tôi tan làm về nhà sớm. Gặp nhau ở nhà cậu nhé.”
Lam Thiên Thần đáp: “Được.”
Bùi Nguyệt Hoàng đặt điện thoại di động xuống. Bao nhiêu buồn bực vừa rồi đều tan biến cả, hiện giờ ánh mắt cô ngập tràn mong đợi, còn khẽ mỉm cười. Hứa Mẫn đem một ly nước ấm vào phòng, lúng túng nói: “Bùi tổng, hôm nay không đủ cà phê để pha thêm một ly nữa, chị uống chút nước ấm nhé!”
Bùi Nguyệt Hoàng là một người nhạy cảm và nhanh nhạy.
Cô nhìn Hứa Mẫn, mỉm cười hỏi: “Có phải em lén gọi điện thoại cho cậu ấy không?”
“Hả? Ai cơ?” Hứa Mẫn chột dạ không dám nhìn Bùi Nguyệt Hoàng.
“Lam Thiên Thần.” Bùi Nguyệt Hoàng đã đoán được chuyện này rồi.
Hứa Mẫn thấy chuyện không giấu nồi nữa, đành phải thừa nhận: “Em lo là dạ dày của chị không chịu nổi nên đành phải nhờ Lam nhị thiếu khuyên chị mấy câu. Bùi tổng, chị có trách thì cứ trách em! Tuyệt đối đừng trách Lam nhị thiêu.”
Bùi Nguyệt Hoàng đứng dậy, vỗ vai cô rồi nói: “Chị trách em làm gì chứ? Em làm như vậy là muốn tốt cho chị mà thôi, chị hiểu mà.”
Hơn nữa Bùi Nguyệt Hoàng còn muốn cảm ơn Hứa Mẫn.
Nhờ cô ấy mà khúc mắc trong lòng Bùi Nguyệt Hoàng cũng tan biến, tâm tình nhẹ nhõm hẳn.
Bùi Nguyệt Hoàng cầm chìa khóa xe, nói với Hứa Mẫn: “Chị về trước nhé, em cũng tan làm đúng giờ đi!”