*ỪI Về rồi.”
“Cô mới của con cũng về rồi, mami, con có thể đi nhìn cô chú một chút được không?” Khuôn mặt cô bé hồng hào có phần nóng lòng không đợi được nữa.
Đường Tư Vũ chỉ đành đầu hàng trước cô con gái ranh mãnh này, cô gật đầu nói: “Đi đi”
Nhìn cô bé vui vẻ chạy, cô cũng đi theo sau xuống lầu.
Bạch Hạ ở trong phòng khách, nghe thấy có tiếng trẻ con vừa xuống tầng vừa gọi, cô không nhịn được ngẳng đầu, nhìn thấy chỗ cầu thang tròn rộng rãi, có một cô bé mặc váy công chúa xinh đẹp, đôi mắt đen láy long lanh đang mỉm cười nhìn cô chăm chú.
Bạn nhỏ Hình Vũ Điềm còn có chút ngại ngùng, cô bé chạy xuống đến bên cạnh Hình Nhất Phàm: “Chú!”
Nói xong, dựa vào trong lòng Hình Nhất Phàm, đôi mắt hưng phấn đánh giá Bạch Hạ, Bạch Hạ cũng mỉm cười nghiêng đầu nhìn cô bé.
Hai khuôn mặt tinh xảo một lớn một nhỏ đánh giá lẫn nhau.
“Tối qua không phải là gọi rất tốt sao? Mau gọi đi.” Hình Nhất Phàm giục cháu gái, đưa tay ra véo khuôn mặt hồng hào của cô bé.
“Cô!” Mặc dù Hình Vũ Điềm học hành không chăm chỉ, nhưng cái miệng nhỏ gọi người lại rất ngọt ngào, “Cháu tên là gì thế?” Bạch Hạ mỉm cười kéo cô bé từ trong lòng Hình Nhát Phàm đến bên cạnh mình.
“Cháu tên là Hình Vũ Điềm, cô có thể gọi chúa là Điềm Điềm.” Cô bé cong mày cười, đôi mắt to như ngôi sao chớp chớp! Đáng yêu.
Bạch Hạ nhìn Hình Nhất Phàm, cười nói: “Gen nhà anh tốt thật,”
Về vấn đề này, Hình Nhất Phàm hào phóng thừa nhận: “Tất nhiên, sau này con của chúng ta cũng sẽ xinh đẹp như vậy.”
Bạch Hạ: “…”
Còn chưa kết hôn, sao đã nhảy sang vấn đề sinh con rồi?
Khuôn mặt cô đỏ ửng, mỉm cười không trả lời, Hình Nhất Phàm nheo mắt suy nghĩ, cũng không biết sau này đứa con đầu tiên của bọn họ là trai hay gái.
Anh hi vọng là con gái, giống như cháu gái nhỏ khuôn mặt tròn trĩnh này của anh, đáng yêu bụ bẫm, chẳng trách anh cả mấy năm gần đây đi đâu, cũng đều đưa theo bé con bên cạnh.
Còn con trai như Hình Dĩ Hi hoàn toàn được tự do, chỉ có con bé này mới được sủng lên tận trời.
“Cô ơi, cô sẽ mặc chiếc váy cưới xinh đẹp gả cho chú của cháu đúng không ạ?” Cô bé mặc dù nhỏ tuổi, nhưng bị vẻ đẹp của váy cưới cảm phục, lúc rảnh rỗi cô bé không có gì làm sẽ đi xem ảnh váy cưới của mami, điều này khiến cô bé rất muốn có một bộ!
Nhưng daddy cái gì cũng thỏa mãn cô, chỉ là không mua cho cô bộ váy cưới xinh đẹp đó.
Bạch Hạ gật đầu, nghiêm túc trả lời: “Đúng vậy nha!”
Hình Nhất Phàm đem đồ chơi bên cạnh đưa cho cô bé: “Này, cô mua quà cho cháu đấy!”
Con bé vừa nghe thấy có quà, lập tức kích động ôm Bạch Hạ, hôn lên má cô một cái: “Cảm ơn cô.”
Trong lòng Bạch Hạ cũng vui vẻ, cô bé cầm quà mới cực kỳ vui mừng, đúng lúc này, Đường Tư Vũ bước xuống cầu thang, cười nói: “Về sau đừng mua quà cho con bé nữa!
Quà của nó nhiều đến nỗi không chứa hết được trong phòng nữa rồi.”
“Mami, đây là quà cô tặng cho con, con cũng không có đòi nha.” Cô bé có chút ấm ức ôm chặt quà, giống như sợ mami cướp đi mắt.
Ở trong nhà này, ai cũng chiều cô bé, đặc biệt là sự sủng ái của Hình Liệt Hàn khiến cô bé coi trời bằng vung, cho nên Đường Tư Vũ thường tỏ ra là một người mẹ nghiêm khắc, nếu không, cô thật sự sợ chồng mình sẽ chiều con gái đến hư mắt.
Bởi vì mỗi lần Hình Liệt Hàn nghiêm khắc, đều không chịu nồi ba câu làm nũng của con bé, ngay lập tức thỏa hiệp.
“Chị dâu.” Hình Nhất Phàm gọi một câu, Bạch Hạ cũng lễ phép chào hỏi: “Chị dâu.”
“Chị dâu anh là nghệ sĩ piano cấp quốc gia.” Hình Nhất Phàm giới thiệu một chút về nghề nghiệp của Đường Tư Vũ.
Bạch Hạ nheo mắt, trẻ quá đi! Đường Tư Vũ trong mắt Bạch Hạ cũng chỉ có hai năm hai sáu tuổi, lại có địa vị cao như vậy.
Hơn nữa, khí chất của người chị dâu này cực kỳ tao nhã, giống như tiên nữ vậy, Đường Tư Vũ để mái tóc đen dài, dung mạo trạng thái đỉnh cao, tâm tình máy năm nay đều rất tốt, hơn nữa được Hình Liệt Hàn sủng ái ngày càng trẻ ra, chỉ là sinh thêm một đứa con gái, khiến cô bận tâm thêm một chút, nhưng cảm giác hạnh phúc vẫn sâu đậm như cũ.