Thời gian sau đó, Bùi Nguyệt Hoàng bận rộn lo toang cho đám cưới nhiều hơn, công việc ở công ty có Lam Thiên Thần lo, cô không phải lo lắng về điều đó.
Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đã bắt đầu tham dự vào đám cưới của họ, có thời gian bọn họ sẽ trở về nhà họ Hình thăm người nhà họ Hình và bạn nhỏ Hình Dĩ Điềm.
Hôm nay, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ nhận được cuộc gọi từ Tưởng Lam, bảo họ về nhà cùng nhau ăn cơm trưa, nhà có khách, là họ hàng bên nhà của Tưởng Lam.
Hình Nhất Phàm nghĩ, chắc chắn là gia đình của người cậu họ quanh năm ở nước ngoài rất hiếm khi về nước, lần này đến để dự đám cưới của bọn họ.
Hình Nhát Phàm đưa Bạch Hạ về nhà, Bạch Hạ cũng rất vui khi quen biết được nhiều người trong nhà anh hơn.
“Cậu họ là đứa con trai duy nhất của em trai bà ngoại anh.
Cậu ấy chơi với mẹ anh từ nhỏ đến lớn, và cũng là họ hàng gần nhất của bên nhà bà ngoại. Kể từ khi ông ngoại và bà ngoại mắt sớm, rất nhiều người thân và bạn bè đều chuyển đi xa.” Hình Nhất Phàm nhớ, năm anh 13 tuổi, ông ngoại và bà ngoại đều đã mắt, nên anh không còn ẩn tượng gì với những người họ hàng bên đó.
Người duy nhất anh có ấn tượng là người cậu họ nhỏ này.
Ngay khi Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ bước xuống xe và đi về phía đại sảnh, họ đã nghe thấy bên trong truyền ra tiếng cười của người lớn, bầu không khí hòa thuận này khiến Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ cảm nhận được một bầu không khí gia đình ấm áp.
Hình Nhất Phàm cùng Bạch Hạ bước vào, liền nhìn thấy một cặp vợ chồng rất có khí chát đang ngồi trên ghế sô pha, Hình Nhất Phàm vui vẻ kêu lên: “Cậu, mợ!”
Mặc dù là anh họ, nhưng Tưởng Lam đã bảo ba anh em bọn họ phải gọi ông là cậu từ khi còn nhỏ, bỏ bớt chữ “họ”
để trông có vẻ gần gũi hơn.
“Ôi! Nhất Phàm, máy năm rồi không gặp, thật là khí phách bắt phàm, hậu sinh khả uý mà!” Tưởng Thiên Thăng đứng dậy, đi tới vỗ vỗ vai anh: “Cháu càng ngày càng đẹp trai đấy.”
Vị phu nhân khí chất vô cùng dịu dàng bên cạnh nhìn về phía Bạch Hạ cười, Tưởng Lam cười giới thiệu: “Đây là Bạch Hạ, con dâu thứ hai của em.”
“Thật là một cô gái xinh đẹp duyên dáng!”
Bạch Hạ lễ phép ngồi xuống bên cạnh Tưởng Lam, chào hỏi bà ấy: “Con chào mợ.”
Tưởng phu nhân mỉm cười gật đầu, Tưởng Lam nói với Bạch Hạ: “Bọn họ đi từ nước F sang đây, ngôi máy bay hơn 20 tiếng, chính để tham dự hôn lễ của bọn con đấy.”
Hình Nhất Phàm ngồi bên cạnh Bạch Hạ, tò mò nhìn quanh quất.
Tưởng Lam lập tức biết anh đang tìm ai, bà cười nói: “Con đang tìm Hân Vy à?”
“Nhóc đó chưa về ạ?” Hình Nhất Phàm tò mò hỏi.
“Đương nhiên là về rồi, chúng ta đi đâu, con bé sao có thể không bám theo được chứ?” Tưởng phu nhân cười, liếc nhìn về tầng trên lầu: “Đang chơi với cháu gái của cháu trên đấy!
“Hân Vy có mua vài món quà, bây giờ đứa nhỏ Vũ Điềm đang quần lấy con bé ấy!” Bạch Hạ ở một bên nghe, có vẻ như cô ấy là em họ của Hình Nhất Phàm, dần dần quen biết được người trong gia đình anh, cô thật sự rất yêu thích người trong đại gia tộc này, mọi người đều rất tốt, có học thức, lịch sự. Cho dù bọn họ đêu công thành danh toại nhưng vẫn như cũ đối đãi với cô rất lịch sự.
*Cô nhóc này về đây, cậu mợ định đưa con bé đến cửa hàng Tưởng San mài giữa.” Tưởng Thiên Thăng cười nói: “Vừa hay con bé cũng học về mảng này.”
“Vậy thì đúng rồi đấy, để Tiểu San dạy dỗ con bé cho tốt, sau này có thể lại đào tạo ra một nhà thiết kế xuất chúng.”
“Chỉ sợ tính con bé này nghịch ngợm, không chịu ngồi yên. Tài năng thì có đó, chỉ là tình tính quá bốc đồng, nóng nảy.” Tưởng phu nhân thở dài.
“Cứ giao con bé cho Tiểu San đi! Tiểu San sẽ dạy dỗ nó.”
“Cậu, mọi người không về nước F nữa ạ? Tính định cư ở trong nước sao?” Hình Nhất Phàm có chút ngạc nhiên hỏi.
“Già rồi, lá cũng phải rụng về cội cháu à. Hai người chúng ta tuổi tác cũng không nhỏ nữa rồi, không liều mạng nữa, chúng ta định sẽ an nhàn trải qua những năm còn lại.”
Tưởng Thiên Thăng nói.
“Cậu, cậu bây giờ rõ ràng là càng lớn tuổi càng dẻo dai, có già đâu chứ?” Hình Nhất Phàm cười nói.
Tưởng Thiên Thăng lập tức cảm thấy vui vẻ: “Cậu rất thích nghe những lời này, nhưng vẫn phải trở về con à! Đợt này, uống xong rượu mừng của các con, chúng ta sẽ chọn một trạch viện thoải mái, an ổn sống lại đây.”