Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2192



Đường Tư Vũ nhìn về phía Bạch Hạ và Hình Nhất Phàm: “Hai em dự định khi nào có con?”

 

Sự quan tâm của chị dâu tự nhiên khiến Hình Nhất Phàm có chút nghiêm túc hơn. Anh và Bạch Hạ nhìn nhau, Bạch Hạ mỉm cười nói: “Có lẽ kết hôn nửa năm thì tụi em sẽ bắt đầu có kế hoạch. Chúng em đều rất thích trẻ con.”

 

“Ừm, trẻ con rất đáng yêu, néu tụi em muốn có thì có thể chuẩn bị sớm một chút.” Đường Tư Vũ là người đã từng trải, con trai của cô bây giờ cũng đã là một cậu thiếu niên mười lăm tuổi, nhưng ai biết rằng người mẹ như cô vẫn trông trẻ mơn mởn như vậy chứ?

 

Nói chuyện một lúc, Hình Nhất Phàm và Bạch Hạ đi trước, hẹn gặp lại bọn họ trong sảnh tiệc một lát nữa, bọn họ đều được xếp chung một bàn.

 

Trong phòng nghỉ, những người thân và bạn bè khác của nhà họ Bùi đã rời đi trước, chỉ còn lại mẹ Bùi ở lại, ban nãy vẻ mặt của bà vẫn vô cùng vui mừng, nhưng lúc này mắt bà chợt đỏ hoe, bà đưa tay ra che miệng, như thể bà vừa vui mừng, lại không nỡ gả con gái đi.

 

Bùi Nguyệt Hoàng luôn là một cô gái rất mạnh mẽ, nhưng vào lúc này, được mẹ nhìn chăm chú như vậy, mũi cô cũng khẽ tê lên, cô vươn tay ôm lầy mẹ mình: “Mẹ, con cũng không rời xa mẹ mà, con sẽ luôn ở bên cạnh mẹ mà.”

 

Bà Bùi vui mừng, kích động, rưng rưng nước mắt, cho dù không nỡ nhưng bà vẫn mong con gái có thể tìm được hạnh phúc thuộc về mình, bà kìm cảm xúc của mình xuống, vừa cười vừa lau nước mắt nói: “Là do mẹ mừng quá. “

 

“Thiên Thần và con sẽ ở bên mẹ, mãi mãi sẽ ở bên mẹ.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng an ủi mẹ. Cô và Lam Thiên Thần sẽ không phụ lòng ba mẹ hai bên. Ngay cả khi họ đã kết hôn, cô vẫn sẽ hiều thảo với ba mẹ, hiều thuận với ông nội như cũ.

 

Bà Bùi gật gù: “Chúng ta biết các con đều là những đứa nhỏ hiếu thảo, đặc biệt là Thiên Thần, thằng bé là một người con rễ rất tốt. Chúng ta tin rằng các con sẽ hạnh phúc một đời này.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng nghe những lời này mà nước mắt lưng tròng, lúc này đây cô cảm thầy bản thân thật may mắn và hạnh phúc, có thể tìm được người mình yêu nhất trên cõi đời trôi nỗi này.

 

Bà Bùi lấy khăn giấy, lau khóe mắt cho con gái, “Được rồi, con không được khóc, khóc thì lớp trang điểm sẽ không được đẹp nữa đâu”.

 

Bùi Nguyệt Hoàng lập tức hít mũi, cười lắc đầu: “Dạ, vậy chúng ta cùng vui vẻ ạ.”

 

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Bùi Nguyệt Hoàng vội vàng nói: “Mời vào.”

 

Cửa mỏ ra, Lam Thiên Thần bước vào, anh tuần tú khôi ngô trong bộ vest trắng thắt nơ đen lịch lãm, mang khí chất của chàng bạch mã hoàng tử. Bà Bùi thấy anh ấy đến, lập tức mỉm cười đứng dậy nói: “Thiên Thần, con nói chuyện với Nguyệt Hoàng đi, mẹ ra ngoài chào khách khứa trước.”

 

Lam Thiên Thần gật đầu, vươn tay chủ động mở cửa cho bà, đợi Bà Bùi đi ra ngoài rồi, anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, quay đầu lại, ánh mắt sâu thẳm ngắm nhìn cô dâu của mình.

 

Trên chiếc ghế sô pha mềm mại, Bùi Nguyệt Hoàng mặc.

 

một chiếc váy cưới màu trắng với chiếc khăn che mặt dài trên quét đất, cô giống như một nàng tiên cá tao nhã, xinh đẹp đến từ biển sâu. Có bao nhiêu người đàn ông mơ ước khuôn mặt xinh đẹp và gợi cảm đó cơ chứ?

 

Lam Thiên Thần ngồi xuống bên cạnh cô, dường như cảm nhận được cảm xúc ban nãy của cô, anh trầm giọng nói: “Em đang nói chuyện gì với mẹ vậy?”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ôm lấy cánh tay của anh, nghiêng đầu dựa vào anh: “Mẹ em không nỡ gả em đi.”

 

Trái tim Lam Thiên Thần khẽ thắt, anh dịu dàng nói: “Em nói với mẹ, cho dù chúng ta kết hôn rồi thì chúng ta đều là con của mẹ, sau này chúng ta sẽ thường xuyên về nhà thăm họ.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng ngẳng đầu lên, nhoẻn miệng cười: “Mẹ em biết, nhưng loại không nỡ này là do tâm lý thôi. Người mẹ nào khi gả con gái mình đi cũng sẽ có cảm xúc này.”

 

Lam Thiên Thần vẫn cảm thấy có chút đau lòng cho cô, anh khẽ thở dài, ôm cô vào lòng: “Anh sẽ không để em phải chịu bắt cứ tủi thân nào cả.”

 

Bùi Nguyệt Hoàng cong mắt, cười đầy hạnh phúc.

 

Trên bãi cỏ bên ngoài trang viên, khách mời lũ lượt đi vào trong sảnh tiệc, bởi vì giờ lành sắp đến rồi, hôn lễ của cô dâu và chú rễ sắp bắt đầu rồi.

 

Hình Liệt Hàn và Đường Tư Vũ ngồi trên chiếc bàn trắng, trò chuyện về việc học tập sau này của con trai họ. Sau khi Đường Vũ Điềm tách khỏi những bạn nhỏ khác liền chạy về phía ba mẹ mình.

 

Đang chạy thì hai đôi chân nhỏ thoăn thoắt của cô bé bất ngờ vấp vào nhau, trong tích tắc, cô nhóc ngã nhào xuống bãi cỏ mềm.

 

Hình Liệt Hàn đang nhìn con gái chạy về phía mình, lúc này tim anh lập tức co rút lại, nhanh chóng đứng dậy sải bước dài về phía cô nhóc vừa mới bị ngã.

 

Đường Vũ Điềm lập tức ngẳng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, đôi mắt to long lanh ngắn nước, khuôn mặt nhỏ nhắn đáng thương nhìn daddy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.