Hình Nhất Phàm cuối cùng cũng sợ rồi, anh trầm giọng hỏi: “Em thực sự muốn uống nước của anh sao?”
“Muốn!” Bạch Hạ gật gật đầu.
Hình Nhất Phàm cầm cốc lên uống thêm một ngụm, chỉ thấy anh uống hết nước trong cốc.
Bạch Hạ không khỏi trố mắt nhìn, tên này vậy mà lại không cho cô uống. Chết tiệt!
Có điều, ngay khi Bạch Hạ bực bội lui lại, định tự mình đi rót nước, thì người đàn ông lại dùng một tay ôm lấy mặt cô, tay kia ôm lấy sau đầu cô, khuôn mặt tuấn tú lập tức kè sát lại gần cô.
Bạch Hạ nhận ra anh định làm gì, khuôn mặt xinh xắn đỏ bừng, muốn trốn nhưng không trốn được, đành bắt lực chấp nhận cách đút nước khác của người đàn ông này.
Bạch Hạ: “…”
Bạch Hạ sắp xỉu tới nơi rồi, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng trừng anh, nhưng người đàn ông lại cười một cách rất đáng ghét.
“Là do em nói muốn uống mà!”
Bạch Hạ rất muốn đánh cho anh một cái! Cô tự mình rót một ly nước ở bên cạnh, đứng dậy đi lên lầu hai nói: “Em muốn ngủ một lát.”
Đôi mắt của Hình Nhất Phàm sáng lên, anh bám theo vợ, cười xấu xa nói: “Anh cũng buồn ngủ.”
Bạch Hạ lập tức quay đầu lại nhìn anh: “Em thật sự là muốn đi ngủ.”
“Em ngủ phần em đi, cũng không ảnh hưởng gì đến anh.”
Hôm nay Hình Nhất Phàm uống vài ly rượu, khuôn mặt tuần tú không biết vì sao toát lên vài phần nam tính quyến rũ.
Bạch Hạ biết, có anh ở bên cạnh thì cô còn có thể ngủ kiểu gì nữa chứ?
Trong sảnh tiệc tối bên này, ba Bùi bước tới, nói với Khúc Hạo và Hứa Mẫn vẫn luôn giúp chào hỏi các vị khách: “Tiểu Khúc, Tiểu Hứa, các cháu đi nghỉ ngơi đi! Ở đây không cần giúp nữa rồi. “
Khúc Hạo gật đầu: “Dạ được, bác trai, vậy chúng cháu về nghỉ ngơi trước đã ạ.”
*Ừ, đi đi!” Ba Bùi mỉm cười nhìn cặp trợ lý tốt bên cạnh cặp con gái.
Hứa Mẫn thực sự mệt chết rồi, hôm nay từ lúc 6h sáng cô đã dậy, chạy vội từ nhà đến đây, lại bận rộn chào hỏi khách khứa, không dám nghỉ ngơi một chút nào.
“Ái…” Hứa Mẫn đang đi, đột nhiên ở nơi ít người, vươn tay đỡ lấy lan can bên cạnh, ngồi xổm xuống.
Khúc Hạo đau lòng nhìn cô, duỗi tay đỡ lấy cô: “Sao vậy em?”
“Đau chân! Tối hôm qua em vừa mới tiêu một đống tiền mua một đôi giày hàng hiệu, ai ngờ chúng lại khó mang như vậy chứ.” Hứa Mẫn có chút khóc không ra nước mắt.
Khúc Hạo ngồi xổm xuống, thấy gót chân cô đã trầy ra có vết máu, lập tức nói với cô: “Em cởi giày ra đi! Lát nữa anh sẽ tìm cho em một đôi giày khác.”
“Vậy em đi chân trần sao?” Hứa Mẫn xấu hỗ nói.
“Anh bế em về.” Khúc Hạo nói xong thì cúi người xuống định bề cô lên.
“Không được, trở về phòng đã!” Từ Min xấu hồ nói, “Em có thể cố thêm chút nữa.”
Khúc Hạo không thèm để ý đến cô, anh vẫn cúi xuống, bề ngang cô lên, Hứa Mẫn lập tức hô nhỏ một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh: “Khúc Hạo, anh đừng làm thế này, để em xuống đi.”
“Anh ôm vợ của anh, sợ gì chứ?” Khúc Hạo cười. Anh đeo kính vàng, ngày thường nhìn rất sắc xảo, thảo vát, rất có khí chất của văn nhân, lúc này đây, anh ngược lại hóa thân thành một người đàn ông mạnh mẽ, Hứa Mẫn bị nụ cười này của anh làm cho mê mệt.
Cô không khỏi nghĩ, tại sao trước đây cô không phát hiện ra nhỉ?
“Khúc Hạo, anh bắt đầu thích em từ khi nào vậy?” Hứa Mẫn tò mò hỏi, hai người rõ ràng cũng đã quen nhau bốn năm rồi!
Khúc Hạo ngẫm nghĩ một hồi rồi nói: “Từ lúc em mới vào công ty.”
Hứa Mẫn không khỏi ngây người ra vài giây, đó không phải là lúc cô mới tốt nghiệp ra trường sao? Lúc đó cô vừa quê vừa ngốc, làm sao anh có thể thích cô được?
Nhưng dù hạnh phúc đến muộn một chút, may là cô lại chưa bỏ lỡ nó, thật tốt! Cô lập tức bỏ qua ánh nhìn của người xung quanh, đưa tay ra ôm lấy cổ anh, ngọt ngào dựa vào lòng Khúc Hạo, tận hưởng cái ôm của anh.
Phong cảnh bên hồ rất đẹp, cô nhóc Hình Vũ Điềm nhảy nhót rất vui vẻ, đuôi tóc lúc lắc qua lại, cô nhóc một lúc nhìn cái này, một hồi lại ngó cái kia.