Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2387



Chương 2387:

 

“Sơ Tuyết, con gọi cho Hạng tiên sinh đi! Nói cho ngcậuài ấy biết vị trí của nhà hàng chúng ta đang ở, mời cậu ấy sang cùng dùng bữa.”

 

“Dạ!” Nghê Sơ Tuyết cũng mong Hạng Bạc Hàn có thể đến đây cùng ăn.

 

Điện thoại vừa gọi thông, một giọng nam trầm thấp vang lên từ đầu dây bên kia: “Alo!”

 

“Chú Hạng, em với ba đang đến nhà hàng rồi, chú có thời gian đến cùng ăn cơm không ạ?”

 

“Có thời gian, em gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi sẽ đến.”

 

“Dạ được, em biết rồi!” Nghê Sơ Tuyết dứt lời liền cúp máy, nhập địa chỉ vào điện thoại rồi gửi sang cho anh.

 

Mà lúc này, trong phòng tiếp khách trên tầng cao nhất của một trung tâm thương mại cao tầng ở trung tâm thành phố, hai bên vừa đạt được thỏa thuận hợp tác, Hạng Bạc Hàn đã ký xong hợp đồng, chuẩn bị rời đi.

 

“Hạng tiên sinh, cậu phải nễ mặt tôi cùng ăn một bữa cơm đáy.” Tổng giám đốc bên kia vô cùng mong đợi lên tiếng.

 

*Xin lỗi, tôi vẫn còn một bữa ăn rất quan trọng, hẹn bữa sau vậy.” Hạng Bạc Hàn mỉm cười từ chôi.

 

“Lần hợp tác này của chúng ta là dự án lên tới năm mươi mắy tỷ đấy. Tôi còn có rất nhiều chỉ tiết muốn thảo luận với cậu, thực sự rất hi vọng cậu sẽ nể mặt tôi.” Vị tổng giám đốc này thật lòng muốn giữ người nắm quyền đế quốc y học lại, dù sao cơ hội hợp tác sau này của họ rất lớn.

 

*Xin lỗi, lần sau tôi sẽ mời.” Hạng Bạc Hàn vẫn kiên quyết rút lui rời đi.

 

Đối phương bên kia chỉ đành tiếc nuối gật đầu tiễn anh ra ngoài. Hạng Bạc Hàn lên xe báo địa chỉ cho vệ sĩ ở đằng trước.

 

Đối với anh, bữa ăn mà anh gọi là quan trọng chính là cùng ba của Nghê Sơ Tuyết đi ăn tối.

 

Ngay cả trợ lý của anh cũng bắt đầu xác định sự thật rằng ông chủ đang theo đuổi Nghê Sơ Tuyết.

 

Chỉ có điều, anh không theo đuổi một cách rõ ràng mà chỉ đang ngắm ngầm đối xử tốt với cô.

 

Tuổi tác kém quá xa, thật là khổ cho ông chủ mà.

 

Trong nhà hàng, Nghê Sơ Tuyết và Trần Mỹ Trân nói chuyện vô cùng ăn ý, Nghê Sơ Tuyết cũng cảm thấy tình cảm của ba mình và dì Trần rất tốt, nhưng tại sao họ lại không có con, điều này cô vẫn thấy rất khó hiểu.

 

Cô ngại không dám hỏi thẳng, lúc cô vào nhà vệ sinh, Trần Mỹ Trân thở dài nói với chồng: “Minh Phàm, em thực sự hy vọng sau này Sơ Tuyết có thể về nước sinh sống.”

 

“Anh sẽ hỏi ý kiến của Sơ Tuyết về vấn đề này, nếu con bé bằng lòng về nước sinh sống, chúng ta đương nhiên sẽ rất hạnh phúc.” Những năm qua Cố Minh Phàm không nuôi nắng đứa con gái, trong lòng ông thấy rất áy náy.

 

Vậy nên ông không đủ tư cách để ép buộc Nghê Sơ Tuyết về nước sinh sống.

 

Nghê Sơ Tuyết vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh thì nhìn thấy một bóng người bất phàm từ ngoài cửa bước vào, cô mừng rỡ kêu lên: “Chú Hạng.”

 

Hạng Bạc Hàn nghiêng người nhìn cô, dưới ánh đèn, toàn thân anh toả ra khí chát của người ở tầng lớp trên, tao nhã lại cao quý, làm cho nhà hàng này trông vô cùng tầm thường.

 

“Ba em và dì Trần đang ở trong này.” Nghê Sơ Tuyết dẫn anh đi về phía Cố Minh Phàm.

 

Cố Minh Phàm đứng lên, Trần Mỹ Trân cũng rất biết ơn vị doanh nhân lớn đã hết lòng vì từ thiện này.

 

“Hạng tiên sinh, mời cậu ngồi.” Cố Minh Phàm nói xong liền giới thiệu vợ mình ở bên cạnh. “Đây là vợ tôi, Trần Mỹ Trân.”

 

“Chào Trần phu nhân.” Hạng Bạc Hàn mỉm cười chào hỏi.

 

Trần Mỹ Trân cũng kinh ngạc quan sát người đàn ông này, đây có lẽ là người đàn ông có ngoại hình và khí chất xuất chúng nhất mà bà từng thấy.

 

Mặc dù trông anh còn trẻ, nhưng anh lại có khí chất rất trưởng thành và ổn trọng, đầu luôn cao ngạo ngẳng cao.

 

“Chú Hạng, uống trà! ÁI” Nghê Sơ Tuyết rót cho anh một tách trà, lúc bưng tách trà sang cho anh thì đột nhiên nước trà dâng lên tay.

 

Hạng Bạc Hàn lập tức vươn tay nắm lấy tay cô kiểm tra: “Có bị phỏng không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.