Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2407



Chương 2407:

 

Hạng Bạc Hàn.

 

“Hạng Bạc Hàn về rồi à?” Mị Lạp lập tức nhỏ giọng hỏi Nghê Sơ Tuyết ngồi đối diện.

 

Nghê Sơ Tuyết đối lưng với cánh cửa, cô nhìn theo hướng ánh mắt của Mị Lạp, quay đầu thấy Hạng Bạc Hàn và người trợ lý đi cùng.

 

Hạng Bạc Hàn cũng nhìn thấy cô, ánh mắt nhìn về phía cô đúng lúc chạm phải ánh mắt Nghê Sơ Tuyết.

 

Ánh mắt Nghê Sơ Tuyết chạm phải đôi mắt sâu xa kia, trong phút chốc hoảng loạn cụp mắt xuống, quay lưng lại, không dám nhìn nhiều.

 

Sợ Mị Lạp ngồi đối diện phát hiện.

 

“Chú ấy đang nhìn về phía này? Trời ạ! Chú ấy đang nhìn tôi sao?” Mị Lạp lập tức kích động nhỏ giọng nói.

 

Nghê Sơ Tuyết ngẳng đầu, trả lời Mị Lạp: “Vậy sao?”

 

Mị Lạp không biết từ đâu tìm thấy một chiếc gương nhỏ, ở bên cạnh nhìn khuôn mặt trang điểm của mình ở trong gương, cần thận kiểm tra lại.

 

Nghê Sơ Tuyết nhìn cô ta để ý đến Hạng Bạc Hàn như vậy, cô càng không dám nhìn về phía Hạng Bạc Hàn.

 

Lúc ánh mắt cô còn đang nhìn ra ngoài cửa sổ, cô cẩm thấy đẳng sau mình có người đi tới, cô kinh ngạc quay người lại, đột nhiên đôi mắt không dám nhìn thẳng vào ánh mắt sâu xa đó, anh đang đứng sát gần nhìn cô, Hạng Bạc Hàn đứng ngay cạnh cô.

 

“Chú… chú Hạng.” Nghê Sơ Tuyết sợ đến mức vội vàng chào.

 

Mị Lạp bên cạnh cũng kích động nhanh chóng chào hỏi: “Hạng tiên sinh, xin chào, tôi là Mị Lạp, chú còn nhớ tôi không?”

 

Hạng Bạc Hàn hướng Mị Lạp gật đầu: “Mị Lạp tiểu thư, xin chào.”

 

Mị Lạp lập tức làm vài động tác nhỏ, lúc thì vén tóc, lúc thì che miệng, đôi mắt mị hoặc nhìn Hạng Bạc Hàn.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn trong đĩa Nghê Sơ Tuyết, chỉ có vài chiếc bánh ngọt, anh cau mày: “Sao lại ăn ít như vậy?”

 

Bởi vì Nghê Sơ Tuyết không có khẩu vị gì, nên lúc nãy lầy đồ ăn, cô chỉ chọn hai chiếc bánh ngọt.

 

“Em… lát nữa em đi lấy.” Nghê Sơ Tuyết nói.

 

Hạng Bạc Hàn biết bình thường cô thích ăn tổ yến, anh trực tiếp đứng dậy.

 

Mị Lạp thấy anh đột nhiên đứng dậy, có chút lo lắng anh sẽ đi mắt.

 

*Chú ấy đi đâu vậy?”

 

Nghê Sơ Tuyết cũng không biết, cô thấy Hạng Bạc Hàn đi về một phía, trong đĩa của anh đựng một bát tổ yến.

 

Lúc Hạng Bạc Hàn đặt bát tổ yến trước mặt Nghê Sơ Tuyết, cô trực tiếp ngắn người, vậy mà anh lại đi lầy tổ yên cho cô?

 

Mị Lạp ngồi đối diện híp mắt, nhất thời có chút phức tạp nhìn Nghê Sơ Tuyết.

 

Cô sao lại có phúc thế, được Hạng Bạc Hàn đích thân đi Hạng Bạc Hàn hướng Mị Lạp gật đầu: “Mị Lạp tiểu thư, xin chào.”

 

Mị Lạp lập tức làm vài động tác nhỏ, lúc thì vén tóc, lúc thì che miệng, đôi mắt mị hoặc nhìn Hạng Bạc Hàn.

 

Hạng Bạc Hàn nhìn trong đĩa Nghê Sơ Tuyết, chỉ có vài chiếc bánh ngọt, anh cau mày: “Sao lại ăn ít như vậy?”

 

Bởi vì Nghê Sơ Tuyết không có khẩu vị gì, nên lúc nãy lầy đồ ăn, cô chỉ chọn hai chiếc bánh ngọt.

 

“Em… lát nữa em đi lấy.” Nghê Sơ Tuyết nói.

 

Hạng Bạc Hàn biết bình thường cô thích ăn tổ yến, anh trực tiếp đứng dậy.

 

Mị Lạp thấy anh đột nhiên đứng dậy, có chút lo lắng anh sẽ đi mắt.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.