Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 2530



Chương 2530:

 

Hứa Tâm Duyệt nhíu mày, người đàn ông này tại sao lại lịch sự với người ngoài như vậy, mà đối với cô thì cứ như là có thủ thế chứ?

 

“Tiểu Mục ở đâu?” Hứa Tâm Duyệt trực tiếp hỏi, cô dự là đến trả quà xong rồi về luôn.

 

“Bi theo tôi.” Cố Thừa Tiêu nhìn cô một cái, rồi dẫn cô đi về hướng bãi cỏ.

 

Một mảnh cỏ vuông vức giống như sân bóng đá, cậu nhóc đang chơi bóng, đột nhiên nhìn thấy ba quay lại, mà, điều khiến cậu cảm thấy vui mừng nhát là, sau lưng ba, đi theo một bóng dáng ấm áp quen thuộc.

 

“Chị Tâm Duyệt.” Cậu nhóc. liền ném bóng đi, lao nhanh về phía Hứa Tâm Duyệt.

 

Cố Thừa Tiêu nhìn con trai mặc dù ho khan máy tiếng cũng phải chạy đến chỗ người phụ nữ sau lưng, trong lòng đột nhiên cảm thấy có chút đố ky, cậu nhóc cũng chưa bao giờ lao về phía anh như vậy.

 

Tại sao khi nhìn thấy người phụ nữ sau lưng này, cậu nhóc lại vui như vậy chứ?

 

“Cần thận một chút, chạy chậm thôi.” Hứa Tâm Duyệt mấy lần sợ hãi, chỉ sợ cậu nhóc đang chạy về hướng mình sẽ ngã.

 

Cô ngồi xổm người xuống, nghênh đón cậu nhóc đang chạy tới, cô nghĩ cậu nhóc cũng chỉ là chạy đến thôi, nhưng mà, cô không ngờ cậu nhóc lại chạy vào trong lòng cô.

 

Ý thức được điều này, cô liền nhanh chóng mở vòng tay.

 

ra, cậu nhóc ôm cổ cô, bẹp một tiếng, nhân lúc cô chưa kịp phản ứng, liền bị cái miệng nhỏ nhắn mềm mại của cậu nhóc thơm một cái. Cái thơm này, đúng là ngọt từ mặt đến tim, Hứa Tâm Duyệt bởi vì lý do của bản thân nên có tình cảm đặc biệt với cậu nhóc, thế nên, cảm nhận của cô người ngoài không thể nào biết được. Cố Thừa Tiêu một tay đút túi quần, nhìn con trai không đứng đắn giống như một tên lưu manh nhỏ vậy, lông mày anh nhăn lại, cảnh cáo nói: “Có Dĩ Mục, chú ý một chút.”

 

Cậu nhóc ôm cổ Hứa Tâm Duyệt, thân mật gọi: “Chị Tâm Duyệt, chị có ý đến đây gặp em sao?”

 

“Đúng, chị đến đây để gặp em, đồng thời, cũng đến trả lại món quà cho em.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cởi balo xuống, đưa lại quà mà cậu tặng cho cô: “Nè, trả cho em, sau này đừng tặng chị món quà quý giá như này nữa, chị không nhận được đâu!”

 

Hứa Tâm Duyệt nói xong, không tự chủ được đưa tay nhẹ nhàng phủi một chút gương mặt non nớt của cậu nhóc.

 

Cậu nhóc nhìn món quà bị trả về, hai mắt to tròn liền ngập nước bên trong tràn đầy cảm giác thất lạc, lại đẩy lại món quà về phía cô: “Đây là món quà em tặng riêng cho chị, chị nhất định phải nhận lấy.”

 

“Chị không thể nhận, cảm ơn em, tắm lòng của em chị xin nhận, nhưng quà thì chị không nhận đâu.” Hứa Tâm Duyệt tiếp tục nói: “Còn nữa, chị sắp ra nước ngoài rồi, có lẽ là rất lâu cũng sẽ không quay trở lại, nên em phải chăm sóc mình thật tốt.”

 

Cậu nhóc nghe xong, liền vội vàng ôm chặt lấy cổ cô: “Vậy chúng ta còn có thể gặp mặt không?”

 

“Có thể sẽ không gặp lại.” Hứa Tâm Duyệt cắn răng nói, ánh mắt của cô liếc sang người đàn ông đứng bên cạnh, anh vẫn luôn dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm cô.

 

Cô nghĩ, cô nói như vậy, anh có hài lòng hay không?

 

Cậu nhóc gấp đến độ hóc mắt đỏ lên, cái đầu nhỏ dựa vào bờ vai cô: “Em không muốn chị Tâm Duyệt rời đi.”

 

“Ngoan, chị phải đi ra ngoài làm việc, không còn cách nào nữa, chị bắt buộc phải đi.” Hứa Tâm Duyệt nói xong, cô đứng người lên, cũng định đi.

 

Mặc dù như vày có hơi nhẫn tâm, nhưng mà, duyên phận của cô với cậu nhóc cũng chỉ đến đây mà thôi.

 

Từ lúc cậu nhóc sinh ra đến giờ, cô có thể nhìn thấy cậu, đã thỏa mãn lắm rồi. Nhưng mà, cậu nhóc đột nhiên giang hai cánh tay, ôm thật chặt một chân của cô, khuôn mặt nhỏ nhắn dán lấy chân cô, giống như chơi xấu vậy hét lớn: “Em không muốn, em không muốn chị rời đi, chị ở lại được.

 

không? Đến công ty của daddy em làm việc được không?”

 

Trái tim của Hứa Tâm Duyệt co rút một cái, nhìn cậu nhóc.

 

không nỡ để cô rời đi, trong lòng cô vừa cảm động vừa ngạc nhiên, phần tình cảm mà cậu nhóc dành cho cô này, có phải bởi vì cô là người sinh cậu ra hay không?

 

Cố Thừa Tiêu mắt lạnh nhìn con trai quấn lấy Hứa Tâm Duyệt, con trai ngay cả mẹ ruột còn không nhận, mà lại cuốn lấy 1 người phụ nữ xa lạ như vậy, chuyện này là sao chứ?

 

“Cố Dĩ Mục, buông tay.” Có Thừa Tiêu trầm giọng quát.

 

Hứa Tâm Duyệt thấy người đàn ông ở bên cạnh tức giận, cô chỉ sợ anh sẽ khiến cậu nhóc chịu ám ức, nên liền nhanh chóng ngồi xuống an ủi cậu, khuyên cậu nhóc: “Được rồi, Tiểu Mục, chị thực sự phải đi rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.