Chương 2607:
Cậu nhóc vô cùng vui vẻ, Hứa An An thấy con trai và Hứa Tâm Duyệt tương tác với nhau như vậy, trong lòng cô ta vô cùng khó chịu, rõ ràng cô ta mới là mẹ ruột của con trai, Hứa Tâm Duyệt là cái thá gì chứ?
“Đây chính là con gái nhỏ của tôi, con bé tên là Tâm Duyệt.” Bùi Hoa trìu mến giới thiệu cô.
“Xinh đẹp quá!”
“Đúng đấy! Gen của nhà họ Bùi thật tốt. Lúc Bùi phu nhân còn trẻ, bà ấy cũng là một đại mỹ nhân đầy!”
“Còn phải nói! Lại chuẩn bị có không biết bao nhiêu công tử thiếu gia nhà giàu đến đạp cửa hỏi cưới đây.”
“Không biết nhà của anh cả tôi có cơ hội làm thông gia với nhà họ Bùi không nhỉ?”
“Tôi cũng muốn làm mai cho con trai mình!” Những giọng nói này khiến cho một người đàn ông nào đó cảm tháy rất ngứa tai, anh nhìn chằm chằm về phía hai vị phu nhân kia, ánh mắt khẽ híp lại, dáng vẻ tựa hồ không vui.
Dưới lời giới thiệu của ba mẹ, Hứa Tâm Duyệt gật đầu chào hỏi từng vị khách, những lời tán dương không ngớt khiến cô có chút xáu hỗ.
“Hứa Tâm Duyệt, không ngờ cháu lại là con gái của anh Bùi. Chúng ta quả là có duyên đấy!” Hứa Đào Dương lập tức chủ động tiền đến nói.
“Chú.” Hứa Tâm Duyệt chào Hứa Đào Dương, đối diện với người chú đã lâu không gặp này, Hứa Tâm Duyệt cảm thấy vô cùng xa lạ.
*Năm đó khi anh cả qua đời, tắt cả chúng tôi đều rất quan tâm Tâm Duyệt, chăm lo cho con bé từng chút một!” Hứa Đào Dương đạo đức giả nói.
“Đúng vậy đấy! Tâm Duyệt là người nhà họ Hứa chúng tôi, chúng tôi đương nhiên phải chăm sóc cho con bé thật tốt rồi.” Lâm Tịnh Nhã cũng ở một bên phụ hoạ theo. Ánh mắt bà ta mang theo ý cười dịu dàng, hoàn toàn khác với vẻ mặt thường ngày. Hứa Tâm Duyệt rất sửng sốt nhưng lại không thể bắt bẻ cặp vợ chồng họ trước mặt ba mẹ, người chú này thì không quan tâm đến cô, còn thím thì lại mắng chửi vũ nhục cô ở nhà bà ngoại. Tất cả những điều này cô đều nhớ kĩ trong lòng, bởi vì bọn họ không chỉ nhắm vào cô mà thậm chí còn chửi mắng bà ngoại và dì cô.
“Vậy thì cảm ơn anh Đào Dương rồi, cảm ơn anh đã chăm sóc Hứa Tâm Duyệt trong những năm qua.” Vẻ mặt vợ chồng Bùi Hoa đầy sự biết ơn.
“Không có gì, không có gì, Hứa Tâm Duyệt lớn lên trong nhà họ Hứa của chúng tôi, đương nhiên con bé cũng là người nhà họ Hứa. Từ nay về sau, chúng ta có thể qua lại nhiều hơn rồi!” Hứa Đào Dương không quên lôi kéo mối quan hệ với nhà họ Bùi.
“Đương nhiên, đương nhiên rồi.” Bùi Hoa gật gù liên tục, ông không dám quên đi ân tình của nhà họ Hứa. Trái tim Hứa Tâm Duyệt lúc này đông cứng lại như một viên đá, cô cảm thấy có chút nghẹn lại, nhưng vì mặt mũi của ba mẹ, cô cũng không thể phơi bày chuyện cũ giữa đông người như vậy. Cô giữ vững mỉm cười, may mà lúc này ba mẹ dẫn cô đến nói chuyện với một cặp vợ chông khác.
Lâm Tịnh Nhã ở phía sau ghen tj nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, Hứa Tâm Duyệt lắc mình một cái đã biến thành cô tiểu thư nhà họ Bùi. Bà ta cũng tự biết, mình đã từng đối xử với cô như thế nào.
Sau này, không biết Hứa Tâm Duyệt có trả thù bà ta không nữa. Vậy nên bà ta vẫn phải cố ra vẻ thân thiện với cô.
Vào lúc này, Hứa An An đột nhiên quàng lấy tay bà ta, nói nhỏ vào tai bà ta: “Mẹ, mẹ nhìn ánh mắt của Thừa Tiêu kìa, có phải anh ấy có ý với Hứa Tâm Duyệt không?” Lâm Tâm Nhã nhìn theo ánh mắt của con gái thì tháy Cố Thừa Tiêu đang đứng nói chuyện với ai đó bên cạnh, một tay anh lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt thâm thúy của anh thì đảo qua chỗ khác, cuối cùng rơi vào Hứa Tâm Duyệt. Tâm trạng Lâm Tâm Nhã khẽ trùng xuống, đây không phải là chuyện tốt gì!
Hơn nữa, Hứa Tâm Duyệt đêm nay xinh đẹp động lòng người, tất cả đàn ông trẻ tuổi có mặt đều vì cô mà rung động, bà ta không cần biết các thiếu gia của cácgia tộc khác có động lòng với cô ta không, nhưng còn Cố Thừa Tiêu thì không được, cậu ta là người mà con gái bà ta thích.
“An An, con mau ôm Tiểu Mục sang đấy nói chuyện với cậu ta đi, đừng để cậu ta bị Hứa Tâm Duyệt hấp dẫn.”
Lâm Tịnh Nhã nhỏ giọng nhắc nhở.
Hứa An An lúc này mới nhớ đến con trai mình, cô ta vội vàng ngắng đầu lên tìm Cố Dĩ Mục thì thấy cậu nhóc đang ngồi trên chiếc ghế sô pha đối diện, Hồng Mỹ San và vài bà dì đang ngồi quanh cậu nhóc trò chuyện. Hứa An An vội vàng đứng dậy, treo nụ cười lên môi bước đến đó.
“Tiểu Mục, mẹ muốn nói chuyện với con một chút.” Hứa An An ngồi xổm nói với cậu nhóc, sau đó quay sang nói với Hồng Mỹ San: “Dì, cháu bé Tiểu Mục sang bên Thừa Tiêu được không ạ?
Hồng Mễ San cười gật đầu: “Đương nhiên là được, đi đi cháu!”
Lúc này, một vị phu nhân ở bên cạnh tò mò hỏi: “Đây là…”
“Cháu là mẹ của Dĩ Mục.” Hứa An An rất tự hào đáp.
“Cháu hình như là minh tinh đúng không! Dì đã xem phim của cháu rồi, rất hay.”