Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 327



Chương 327:

 

Đường Tư Vũ nhìn đôi vợ chồng này, cô cũng tin rằng trên thế giới này vẫn còn tồn tại tình yêu.

Cô thật sự rất mệt, do chênh lệch múi giờ cộng thêm chơi đùa một trận ở bãi biển, Hình Liệt Hàn bước tới trước mặt cô nói: “Để anh chăm sóc con trai cho, em lên lầu nghỉ ngơi trước đi!”

 

“Ừm được rồi! Vậy tôi lên lầu trước.”

 

Đường Tư Vũ gật đầu, bước đến bên cạnh cậu nhóc hôn cậu một cái: “Mami hơi mệt nên về phòng nghỉ ngơi trước, tối nay con ngủ với ai?”

 

“Con ngủ với chú nhỏ.”

 

Cậu nhóc cười lên, không quậy đòi ngủ với cô.

 

Đường Tư Vũ nghe vậy, cũng thuận theo sự lựa chọn của chính con trai, bây giờ trong cả gia đình đều vây quanh một mình cậu, cậu muốn ngủ với ai cũng đều được hết.

 

“Anh đi lên với em.”

 

Hình Liệt Hàn nhìn cậu nhóc và em gái mình đang chơi ghép tranh, anh đứng ở đây cũng không có việc gì để làm.

 

Đường Tư Vũ có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không từ chối, cô dẫn trước bước từng bước từng bước một lên cầu thang, sau lưng Hình Liệt Hàn bước theo co.

 

Mãi cho đến khi đến cửa phòng của cô ở lầu bón, ánh đèn pha lê vàng dịu nhu hòa tràn ra mọi ngóc ngách, những vật trang trí phảng phất mùi hương ấm áp đó tỏa bóng xinh đẹp, hiệu quả cách âm của căn phòng cực kì tốt, nên tầng bốn cực kỳ yên tính ngay cả giọng của lũ nhóc ở tầng một nói chuyện lớn tiếng cũng không nghe thấy.

 

Giống như trở thành một thế giới riêng vậy, Đường Tư Vũ ấn mở cửa, cô muốn nói với người đàn ông đi theo phía sau một tiếng ngủ ngon, nhưng cô nào biết được từ phía sau lưng dán lên người cô một thân hình rắn chắc cường tráng, giây tiếp theo, cô bị đẩy vào phòng rồi khóa cửa phòng lại.

 

Còn cô dựa lưng vào cửa, trong phòng vẫn chưa mở đèn, hơi thở của người đàn ông nhẹ phát ra hơi thở hỗn hếển trầm thấp, quyến rũ đến mê hoặc lòng người.

 

Đầu cô có hơi ù ù một chút, cô muốn nói gì đó, miệng mở ra một chút thì lại bị người đàn ông bá đạo này bịt lại.

 

Đầu của Đường Tư Vũ nhất thời có chút trống rỗng, người đàn ông này muốn làm gì vậy? Mà lại còn là ở đây! Dưới lầu bọn nhỏ có thể chạy lên đây bắt cứ lúc nào.

 

Thế nhưng, người đàn ông này lại nắm lấy tay cô đang đây vào ngực anh, trực tiếp dẫn dắt cô đan tay lên cổ anh, biến thành tình huống cô phối hợp ôm lấy cổ của anh.

 

Cảm xúc của Đường Tư Vũ vô cùng hoảng loạn, thế nhưng cô không đầy anh nữa, ngược lại không biết tại sai lại ôm chặt lấy cổ anh.

 

Trong bóng tối, nụ hôn này trở nên cực kỳ mãnh liệt và nồng cháy.

 

Dưới lầu, cậu nhóc và Hình Nhất Nặc hoàn thành xong bức tranh ghép vô cùng phức tạp, cả hai đều vỗ tay hưng phán, cậu nhóc có được thành tích như thế, người mà cậu muốn nói đầu tiên cho họ biết là cha mẹ cậu, cậu cầm lấy bức tranh đã ghép ra: “Con muốn đi tìm cha mẹ cho họ xem.”

 

“Được! Đi đi!”

 

Hình Nhất Nặc liền tán thành.

 

Gương mặt khí chất đẹp trai của Hình Nhất Phàm bên cạnh thoáng lên một vẻ lo lắng, cậu vôi kéo cậu nhóc lại: “Thôi, mami của con cũng mệt rồi, ngày mai rồi hãy mang cho mami xem sao nhé.”

 

“Mami ngủ rồi sao?”

 

“Có thể là ngủ rồi!”

 

“Còn chưa nhanh đến vậy mài” Hình Nhất Nặc bên cạnh đầu óc ngu ngốc chen vào.

 

Hình Nhất Phàm liền kiên định nói: “Ngủ rồi, đừng làm phiền mami của con, không phải vẫn còn một bức sao? Nhanh chóng ghép thành một bức tranh, ngày mai cầm cho mami con xem cũng một thể.”

 

Cậu nhóc bị chỉ đạo, lập tức vô cùng tự tin nói: “Dạ! Cô ơi, chúng ta ghép thêm một bức nữa đi!”

 

“Được! Đến đây, tối nay cô thích nhất là ghép tranh đó!”

 

Hình Nhất Nặc hứng thú vang dội.

 

Hình Nhất Phàm thấy cậu bé bị thu hút, cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, tuy là cậu ấy không biết rằng anh hai và Đường Tư Vũ đang làm gì ở trên lầu, nhưng cậu có một dự cảm, tốt nhất vẫn là không nên làm phiền họ.

 

Quyết định này của Hình Nhất Phàm thông minh vô cùng, đã tạo cho anh hai của cậu một không gian riêng tư.

 

Trong phòng, mọi thứ đều trở nên nồng cháy và nguy hiểm, Đường Tư Vũ cho phép người đàn ông này hôn mình, nhưng động tác càng tiến sâu hơn một bước cô lại không bằng lòng.

 

Ngoài hôn Hình Liệt Hàn cũng không dám làm gì cô thêm nữa, vì anh sợ rằng nó sẽ khơi dậy hình bóng của cô về cảnh vật của 5 năm trước, anh dịu dàng mút chiếc miệng nhỏ nhắn của cô lần cuối, cúi xuống trán cô nói: “Ngủ ngon.”

 

Nói xong, anh ôm cô sang một bên, rồi anh kéo mở cửa đi ra, lúc rời đi hơi thở vẫn còn nặng nề.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.