Trong tâm trí của Nghê Yên bây giờ chỉ còn lại toàn là sự tuyệt vọng, cô là một người con gái kiêu ngạo như thế, tự tin như thế, bây giờ, thiếu mắt một chân, thế giới của cô như sụp đổ, và tương lai của cô trở thành một mảng màu đen kịt, dường như không còn lấy một tia hy vọng nào trước mắt.
Ở nước ngoài.
Đều cùng là người bị thương, cũng đã trải qua một lần suýt chết, Hình Liệt Hàn có Đường Tư Vũ bên cạnh, mặc dù cả người đều là thương tích, nhưng tâm trạng của anh ta cũng không hề có sự phiền muộn, ngược lại anh lại rất có tâm trạng hưởng thụ giờ phút này.
Đã gần một tuần kể từ khi sự việc xảy ra chỉ trong nháy mắt, Hình Liệt Hàn vẫn luôn bí mật điều tra người gây ra vụ tai nạn trong thời gian dưỡng thương. Anh vốn tưởng rằng đó là Hình Nham, nhưng phía Hình Nham lại không hề có động tĩnh gì, cho dù ông ta không thể tự mình làm chuyện này, nhưng với sự hiểu biết của Hình Liệt Hàn với ông ta, ông ta tuyệt đối không thể nào bình tĩnh chờ anh bình phục như vậy sau khi chuyện này xảy ra được. Hình Nham là một người biết nắm bắt cơ hội, nhưng lần này lại không giống tác phong của ông ta.
Nếu không phải vì Hình Nham, thì có thể là ai mà hận anh đến mức muốn trừ khử anh? Hơn nữa lại còn là với cái giá cao như vậy nữa, không đưa anh vào chỗ chết không được?
Hình Liệt Hàn đành giăng lưới điều tra, bởi vì vụ nỗ lần này cũng đã kinh động đến cảnh sát nước R, có cả sự ra mặt của thủ tướng, chuyện này, cảnh sát đã lập tức tiếp nhận điều tra, Hình Liệt Hàn cả người bị thương, đối với chuyện này, trước tiên chỉ có thể dựa vào cảnh sát điều tra, thu thập chứng cứ.
Khi Đường Tư Vũ thấy nhớ con trai mình, liền gọi video cho cậu nhóc, Hình Liệt Hàn mặc quần áo chỉn chu, hiếm có lần nào bị thương nặng như vậy nhưng gương mặt lại không bị tổn thương chút nào, có vẻ xem ra ông trời cũng thương anhl Trong video, cậu bé cũng rất nhớ họ, mong họ có thể sớm trở về nước, Hình Chính Đình nhận thấy chuyện này có điều gì đó không ôn nên đã gọi điện cho Hình Liệt Hàn đề hỏi xem rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra.
Hình Liệt Hàn biết chuyện của công ty không thể giấu được cha nên đã kể hết chuyện lần này cho ông nghe, nhưng anh hy vọng cha chỉ cần biết chuyện là được rồi, tuyệt đối không được nói cho mẹ anh biết, Hình Chính Đình ở đầu dây bên kia đã rất sốc, và cũng xác nhận thêm rằng vết thương của con trai không có gì đáng lo ngại, ông mới đồng ý.
Đồng thời, ông cũng sẽ giúp Liệt Hàn quản lý công ty, để anh và Đường Tư Vũ có thể an tâm dưỡng thương ở nước người, đồng thời chờ đợi điều tra được hung thủ và nhận một lời giải thích thỏa đáng.
Bầu trời lúc chạng vạng tối, vừa rơi một chút tuyết, cây cối ngoài cửa số đều như được phủ lên một lớp áo màu bạc nhạt, trước chiếc cửa sổ kiểu Pháp, bên cạnh lò sưởi, trong căn phòng ấm áp, Hình Liệt Hàn đang dựa vào chiếc ghế sô pha, bên cạnh được đặt một chiếc đàn piano.
Trước kia, khi Hình Liệt Hàn mua biệt thự, cây đàn piano này đã ở đó. Vì phong cách khá cỗ điển này nên anh đã giữ lại.
Vào ngay lúc này, Đường Tư Vũ cũng đã một thời gian không chạm vào chiếc đàn piano rồi, nên cũng đứng ngồi không yên, cứ đứng lên ngồi xuống mãi, cô không khỏi cảm giác “ngứa tay” muốn đánh đàn.
Đôi mắt của Hình Liệt Hàn bỗng sáng rực lên, sâu trong đôi mắt chất chứa thật nhiều những tình cảm khó có thể che đậy.
Tiếng đàn văng vẳng bên tai như nước suối chảy. Trong đôi mắt anh là tắm lưng thon thả và quyến rũ của Đường Tư Vũ, khiến anh nhớ lại khoảng thời gian mình theo đuổi cô.
Đó là điều anh lo lắng nhất và cũng là điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời anh, bởi vì từ giây phút đó, trái tim anh đã bị hình ảnh của cô chiếm trọn, khiến cuộc sống của anh mỗi ngày đều tràn đầy sự mong chờ và cảm giác thỏa mãn.
Hình Liệt Hàn hiện đang bị thương, không thể động đậy, đa số thời gian anh chỉ có thể ngồi im nghỉ ngơi.
Đường Tư Vũ vừa mới đàn xong một bài, Hình Liệt Hàn đã vỗ tay, khóe miệng đầy ý cười: “Lại đây.”
Đường Tư Vũ duyên dáng đi đến bên cạnh anh, cơ thể mềm mại của cô liền cuộn tròn mình lại trên bờ vai không bị thương của anh, cô cầm một cốc nước ấm bên cạnh, nhấp một ngụm, rồi bón cho anh uống.
Hình Liệt Hàn đưa tay ra ôm lấy cô và khóa chặt cô lại, cô giống như là món đồ chơi yêu thích của anh, giờ phút này, anh muốn làm gì liền có thể làm nấy.
Hình Liệt Hàn nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, đôi môi muốn hôn xuống trán cô, Đường Tư Vũ mỉm cười nâng người lên để anh đỡ tốn nhiều sức lực hôn cô, dù sao bây giờ, cô chỉ muốn chăm sóc cho cảm xúc của người đàn ông đang bị thương này.
Một nụ hôn, đôi mắt sâu thẳm của Hình Liệt Hàn sáng lên một tia sáng dày đặc, rực rỡ, anh đột nhiên thở dài khó chịu: “Anh buồn chết mắt, anh hiện tại chỉ có thể nhìn em, không thể chạm vào, lại càng không thể ăn.”
Đường Tư Vũ vừa nghe xong, liền hiểu ra anh đang ám chỉ điều gì, cô nghiêm mặt nhìn anh: “Chuyện này phải đợi sau khi vết thương của anh lành lại rồi nói.”
Hình Liệt Hàn đưa tay vỗ nhẹ chóp mũi cô: “Rốt cuộc kiếp trước anh nợ em cái gì? Nợ em tiền hay nợ em cả cái mạng của anh?”
Đường Tư Vũ cười rộ lên một tiếng: “Nợ tình đó.”
Hình Liệt Hàn có một linh cảm, cho dù anh có nợ cô cái gì thì kiếp này anh cũng sẽ dành cả quãng đời còn lại của mình đề trả lại cho cô, và anh cũng cam tâm tình nguyện trả lại cho cô.
“Tư Vũ! Một lát nữa em lau người tắm cho anh nhé? Mấy ngày nay anh không được đụng vào nước rồi, có chút khó chịu.”
Hình Liệt Hàn nhỏ giọng, tha thiết cầu xin.
Vết thương của anh hiện tại không thể đụng vào nước bừa bãi được. Vì thế, Hình thiếu gia xưa nay luôn yêu thích sự sạch sẽ, đương nhiên là không thể nhịn được suy nghĩ muốn đi tắm rồi.
Khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi ửng hồng lên, cô cũng biết rằng cho dù thời tiết có lạnh thêm nữa, nhưng mà việc nhịn không tắm trong một tuần thật sự cũng rất khó chịu.
Cô xấu hồ cụp mắt xuống, cũng không từ chối: “Được! Em giúp anh tắm vậy.”