Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 609



Chẳng lẽ họ chính là khách hàng của Hình Liệt Hàn?

 

Họ đều say như vậy, còn anh thì sao?

 

Đường Tư Vũ vô cùng đau lòng, mà đúng lúc này, cô nhìn thấy số thứ tự của thang máy đang thay đổi, từ tầng tám xuống thẳng tầng một, nhìn số 1 đang dừng lại, cô vội chăm chú nhìn cửa thang máy.

 

Cửa mỏ ra.

 

Bên trong Hàn Dương đang dìu một người đàn ông, không phải Hình Liệt Hàn thì là ai? Cà vạt của anh buông lỏng quanh cổ, đầu hơi cúi xuống, hình như anh đang rất say.

 

Hàn Dương nhìn thấy Đường Tư Vũ ở cửa thang máy, anh mới đột nhiên hô lên: “Đường tiểu thư…”

 

Hình Liệt Hàn nghe thấy tiếng hô của anh, lập tức kinh ngạc ngắng đầu lên, một đôi mắt đỏ rực đập vào trong ánh mắt lo lắng của Đường Tư Vũ.

 

Tròng mắt Đường Tư Vũ đỏ lên, người đàn ông này uống thành bộ dạng gì vậy?

 

Hình Liệt Hàn thấy rõ là Đường Tư Vũ, lập tức như khoe mẽ đẩy Hàn Dương ra, đứng thẳng người dậy, cố chấp tự tỏ ra bình tĩnh nói: “Sao em lại đến đây?”

 

Nói xong, Hình Liệt Hàn bước tới, muốn đi về phía cô, nhưng mới vừa đi được hai bước, thân thể anh đã run lên. Anh bổ nhào tới trước mặt Đường Tư Vũ, Đường Tư Vũ nhanh vươn tay ôm lấy eo anh, Hình Liệt Hàn cũng ôm cô thật chặt.

 

“Chúng ta về nhà thôi.” Đường Tư Vũ ôm eo anh, giọng nói có chút khàn, cổ họng cô hơi khó chịu, cô đau lòng muốn khóc.

 

Cô luôn thấy dáng vẻ cao quý phi phàm của anh, cũng thấy một mặt tự tin ung dung của anh, nhưng hiếm khi thấy một mặt mệt mỏi như vậy của anh.

 

Tuy rằng Hình Liệt Hàn mệt mỏi và say khướt, nhưng lúc này tâm trạng lại tốt đến bất ngờ, cười đơn thuần như một đứa trẻ: “Được! Về nhài”

 

Trong giọng điệu của anh vẫn mang theo nụ cười của một người say, Đường Tư Vũ dìu anh ra khỏi cửa, anh gắng sức đứng thẳng để đỡ đi gánh nặng cho cô, Hàn Dương cũng cần thận đi theo, như sợ anh bị ngã.

 

Cũng may, bước chân của Hình Liệt Hàn vẫn được coi là vững vàng, lý trí cũng tỉnh táo, anh nói với Hàn Dương: “Cậu lái xe đưa chúng tôi về.”

 

“Vâng!”

 

Hàn Dương gật đầu.

 

Bảo vệ đã lái xe bọn họ đến cửa khách sạn, là một chiếc xe màu đen, Đường Tư Vũ đỡ Hình Liệt Hàn ngồi vào ghế sau, còn Hàn Dương thì lái xe về phía biệt thự của họ.

 

Đường Tư Vũ ôm đầu Hình Liệt Hàn để anh tựa vào vai cô nghỉ ngơi, Hình Liệt Hàn vòng tay, gối đầu lên vai cô, rầu rĩ hỏi: “Em đến khi nào vậy? Sao em không nói với anh?”

 

“Em lo cho anh nên tới, cũng mới tới được một lúc thôi.” Đường Tư Vũ nghiêm túc trả lời anh, có thể ngửi thấy mùi rượu nồng nặc tỏa ra từ hơi thở của anh.

 

“Anh đã uống bao nhiêu?” Đường Tư Vũ nhẹ giọng hỏi.

 

“Không ít.” Hình Liệt Hàn cũng nói sự thật.

 

Câu nói này khiến lòng Đường Tư Vũ đau nhói, cô chải nhẹ mái tóc màu đen của anh, có chút quở trách: “Sao lại uống nhiều rượu như vậy?”

 

“Tửu lượng của họ tốt quá, anh cũng không còn cách nào khác.” Hình Liệt Hàn nhướng mắt, đôi mắt chứa đầy men say, lấp lánh như ánh sao, càng thêm phần rực rỡ quyến rũ.

 

“Vậy thì nghỉ một chút đi, sắp về đến nhà rồi.” Đường Tư Vũ nói xong, muốn ấn anh tiếp tục tựa vào vai mình nghỉ ngơi, nào ngờ bên tai đột nhiên truyền đến một luồng hơi ấm, bờ môi mỏng của Hình Liệt Hàn đã cắn nhẹ ở dưới vành tai cô một cái.

 

Tim Đường Tư Vũ lập tức thót lên, Hàn Dương vẫn đang lái xe phía trướ!

 

c Tuy nhiên, cánh tay dài của Hình Liệt Hàn đột nhiên vươn ra phía trước và kéo cửa ngăn cách xuống, biến ghế sau thành không gian riêng tư, mặt Đường Tư Vũ đỏ bừng. Người đàn ông này làm đến mức rõ ràng như vậy rồi, Hàn Dương chả nhẽ lại không biết bọn họ đang làm gì hay sao?

 

Hàn Dương ở phía trước lái xe nghiêm túc hơn so với lúc trước, hơn nữa ngoài việc chăm chú nhìn phía trước thì không dám nhìn qua kính chiếu hậu một lần nào.

 

Ở băng ghế sau phía, chỗ vừa mới kéo tấm cửa ngăn xuống, nụ hôn thứ hai của Hình Liệt Hàn rơi xuống trên khóe miệng cô. Đường Tư Vũ hơi ngượng ngùng vươn tay ra và ôm lấy đầu anh, không cho anh làm bậy. Tuy nhiên, không nên đánh giá tháp dã tâm của người say.

 

Hình Liệt Hàn vươn tay bá đạo ôm lấy khuôn mặt cô, đôi môi mỏng ngay lập tức hôn cô, Đường Tư Vũ hơi trợn mắt, cô muốn từ chối, nhưng đêm nay cô cảm thấy rất thương người đàn ông này, cô không dám từ chối anh.

 

Vì vậy, trong đầu cô đã suy nghĩ, phải nhanh về đến nhà! Cho dù ở nhà người đàn ông này muốn gì cũng được, nhưng bây giờ, có người thứ ba hiện diện, mặt cô không dày như vậy!

 

Đường Tư Vũ không dám gọi anh, không dám gọi tên anh, càng không dám phát ra âm thanh, giữ im lặng là tốt nhất!

 

Vì vậy, những gì người đàn ông say rượu này muốn làm, ngoại trừ việc chấp nhận, cô không hề đẩy anh ra xa hay từ chối anh.

 

Hình Liệt Hàn càng ngày càng mạnh dạn hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, nụ hôn đầu không thể tự chủ được, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ nóng bừng lên, cô chỉ có thể ôm mặt anh như một đứa trẻ, để anh đặt cô lên ghế sofa ở phía sau, và hôn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.