Tô Hi cũng không phải loại người ghi hận, trong khoảng thời gian này cô đang đắm chìm trong mối quan hệ tình cảm với Ôn Lệ Thâm, cô căn bản cũng không nghĩ quá nhiều đến những việc đã làm với cô của hai người phụ nữ kia.
Nhưng lòng người thì khác, có người sinh ra để hướng thiện, có người sinh ra ác ý, Diệp Lạp Lạp và Hoàng Tương Ngọc chỉ cảm thấy được mối nguy, rồi bắt đầu lên kế hoạch đối phó với Tô Hi.
Vào đêm cuối cùng của lễ độc thân trước đám cưới, Hình Liệt Hàn cùng Ôn Lương Diệu và Ôn Lệ Thâm đến quán bar! Đồng thời cũng đem theo Hàn Dương và Vương Thụy, cùng với một nhóm nam nhân tổ chức đêm độc thân cuối cùng cho hai chàng rẻ, sắp kết thúc cuộc đời độc thân, bọn họ một chút cũng không tiếc nuối, mà là một mực chờ đợi sự xuất hiện của cuộc sống hôn nhân.
Trong bar, ba dáng người mảnh mai, quyến rũ ẩn hiện trong ánh sáng và bóng tối, lúc này chính là thời gian của những người đàn ông, đùa bốn nhau, giễu cọt, trong lòng bắt đầu tràn đầy khát vọng tương lai.
Tầm mười giờ, ba người họ bước ra khỏi quán bar! Người nào về nhà người lấy, Ôn Lệ Thâm và Hình Liệt Hàn ngồi chung xe trở về, còn Ôn Lương Diệu thì trở về Ôn gia, cũng muốn nghỉ ngơi sớm, chuẩn bị công việc cho ngày mai.
Hình Liệt Hàn uống một chút rượu, Đường Tư Vũ đưa thằng bé về Hình gia, ngồi trong đại sảnh chờ anh trở về. Người đàn ông đẹp trai với vẻ mặt ửng hồng bước vào, bộ vest được cầm trên tay một cách uễ oải, cà vạt khẽ buông lỏng, toàn thân tỏa ra khí chất nam tính.
Đường Tư Vũ không nhịn được đứng lên hỏi: “Anh uống bao nhiêu?”
“Không nhiều đâu, chỉ một vài chén thôi.”
Hình Liệt Hàn cười, vừa nãy trong quán bar, anh không chờ đợi được mà muốn trở về nhà.
Cuối cùng nghĩ lại, bữa tiệc độc thân này trôi qua thật vô nghĩa, bởi vì anh không muốn ăn mừng độc thân, anh nên mừng vì cuối cùng đã tìm được chiếc sương xườn trên người mình, đã tìm được một nửa đi cùng mình cả đời.
“Chơi vui không?” Đường Tư Vũ vừa nói, vừa cầm lấy âu phục của anh, treo lên cái giá treo bên cạnh.
“Ừm! Coi như cũng được.” Hình Liệt Hàn lười biếng đáp trả, đôi mắt sâu hút dán chặt lên cơ thể cô, một chút cũng không rời đỉ.
Đường Tư Vũ đêm nay cũng tùy ý mặc một chiếc váy màu trắng, lộ ra đường cong, vài lụa màu trắng sữa, khiến cho dáng người cô hiển hiện vô cùng đẹp, làm cho thân thể người đàn ông kia kéo căng ra.
“Được rồi, chúng ta đi ngủ sớm đi! 7 giờ sáng ngày mai em đi trang điểm cùng với Tô Hi, anh cũng phải tới đó.” Đường Tư Vũ cảm thấy lúc này nghỉ ngơi là điều quan trọng nhát.
Hình Liệt Hàn cười toe toét, bước tới ôm lấy cô: “Được rồi! Vậy thì ngủ thôi!”
Đường Tư Vũ lập tức biết được ý nghĩ của anh, hơi ngắng mặt lên: “Anh ngủ sớm đi.”
“Là nên ngủ sớm hơn.” Hình Liệt Hàn cười sâu hơn, thuận một tay đang ôm liền bê cô lên.
“Này, anh say rồi, không khéo ngã bây giờ.” Đường Tư Vũ lập tức lo lắng, vẫn ôm lấy chặt lấy cổ anh, cảm giác trên người anh vẫn còn có mùi rượu tỏa ra.
Hình Liệt Hàn hạ mắt xuống nhìn cô: “Yên tâm, anh có sức mà.”
Những lời này cũng là một ẩn ý nào đó, khuôn mặt xinh đẹp của Đường Tư Vũ hơi đỏ lên, chẳng trách khi ăn xong người đàn ông này lại để con trai mình ở lại Hình gia, rồi đem cô trở về nhà, thì ra chủ ý là như thế này.
Ôn Lệ Thâm cô đơn không ngủ được, đêm nay Tô Hi quay trở về Tô gia, mặc dù ở chung rồi, nhưng có một quy định, trước khi xuất giá thì nhất định phải ở nhà mẹ đẻ xuất giá.
Sau đó, hai người nói chuyện điện thoại nửa tiếng đồng hồ rồi mới miễn cưỡng cúp máy.
Hai người lớn nhà Tô Hi luôn nghĩ đến việc con gái nhanh chóng tìm được hạnh phúc để gả đi, thời điểm thực sự gả cô đi thì trong lòng mới cảm thấy trống rỗng.
Bởi vì những ngày lễ tết sau này, bọn trẻ cũng sẽ không ở lại bên cạnh nữa, loại cảm giác này vẫn là có một chút cô đơn, nhưng vừa nghĩ sẽ như thé, lại vừa mong các con tìm được hạnh phúc và chỗ dựa cho chính mình, cũng là một loại mâu thuẫn trong lòng.
Sáng sớm.
Ánh mặt trời chói chang, một buổi sáng đẹp trời, liền bắt đầu khúc dạo nhạc của hôn lễ. Khoảng bảy giờ, Đường Tư Vũ liền đi tới Tô gia, cùng Tô Hi đi tới phòng trang điểm của biệt thự nơi hôn lễ, năm phù dâu khác cũng đến, mỗi người đều có chuyên gia trang điểm riêng, thống nhất trang điểm của phù dâu, phối hợp với lễ phục màu lam nhạt, vô cùng xinh đẹp.
Đường Tư Vũ cũng quen với những người còn lại, bọn họ là những thiếu nữ trẻ tuổi, vui vẻ tán gẫu mà không hết.
Khi Tô Hi khoác lên mình chiếc váy cưới màu trắng thêu những đám mây tuyệt đẹp, kéo nhẹ trên mặt đất, ôm lấy dáng người đường cong hoàn mỹ của cô, trang điểm tươi tắn trang nhã, đẹp đến mức làm cho người khác không thể rời mắt.
“Hi Hi, cậu thật xinh đẹp.” Đường Tư Vũ nhịn không được khen cô, hôm nay phù dâu đều như hoa như ngọc, nhưng tất cả các cô đều nguyện làm nền cho cô dâu, bởi vì người rực rỡ nhất hôm nay chính là cô dâu.
Một số người thân và bạn bè thân thiết cũng đến từ sáng sớm, gia đình Hình gia cũng đến tới hội trường lúc tám giờ, Hình Nhất Nặc cũng rất thích sự náo nhiệt, thêm nữa Tô Hi là thần tượng của cô, nghe nói còn có mấy nữ mình tinh khác làm phù dâu, cô ngay lập tức tìm tới.
Hình Nhất Nặc ngạc nhiên, nhìn Tô Hi với vẻ mặt đầy hâm mộ, cô thầm nghĩ, tới khi nào cô cũng có thê mặc một chiêc váy cưới đẹp như vậy và trở thành cô dâu?
“Chị Hi Hi, chị xinh đẹp tựa như một nàng tiên vậy.” Hình Nhất Nặc thốt lên.