Chương 637:
Tô Thắm gật đầu, Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi đến trước mặt Tô Bách Ngôn và Lý Thiến, Tô Hi còn chưa nói gì, Ôn Lệ Thâm đã lên tiếng: “Cha, mẹ, Hi Hi hơi mệt, con đưa cô ấy về nghỉ ngơi trước ạ.”
Tô Bá Ngôn và Lý Thiền bị tiếng nói của anh làm giật mình máy giây sau mới phản ứng lại, từ giờ trở đi, họ có thêm một đứa con rễ vô cùng tuần tú rồi, tiếng “cha mẹ”
này vang lên khiến họ vui chết mắt.
“Được, đi đi! Nghỉ ngơi cho tốt nhé.”
Lý Thiền vui mừng đứng dậy.
Ôn Lệ Thâm mỉm cười gật đầu, dắt tay Tô Hi đi về phía cửa đại sảnh phòng tiệc, trên đường đi, anh còn vẫy tay chào mấy câu với khách khứa.
Cả đoạn đường nhận được lời chúc phúc của khách mời, Ôn Lệ Thâm lịch sự chu đáo, ung dung khoan thai, ánh mắt Tô Hi tràn đầy sự yêu thương và sùng bái.
Tô Hi và Ôn Lệ Thâm đi về hướng phòng cưới mà hôm nay họ đã trang trí, một căn biệt thự biệt lập, toàn bộ biệt thự tràn ngập màu đỏ của sự vui mừng, nhìn vào cũng có một loại không khí vui mừng khác.
“Ôi chao…” Đôi giày cao gót của Tô Hi đột nhiên bị nghiêng đi, cộng với việc hôm nay cô đã đi giày cao gót cả một ngày, cô thật sự cảm thấy chân mình đau chết đi được, chỉ là không muốn nói ra nên đành phải chịu đựng cho đến bây giờ, lại nghiêng thêm chút nữa thì quá sức rồi.
“Làm sao vậy? Để anh xem xem.”
Ôn Lệ Thâm lập tức ngồi xổm xuống, cẩn thận nhìn cổ chân mảnh khảnh của cô có chút sưng đỏ.
“Không sao, chỉ là đeo lâu quá nên chân sưng lên thôi.”
Tô Hi lắc đầu rồi định đưa tay đỡ anh dậy.
Ôn Lệ Thâm đứng dậy thật, nhưng Tô Hi cũng bỗng nhiên cảm thấy cả người nhẹ bãng. Cô được anh bế ngang người lên, lập tức đỏ mặt xấu hổ, nhìn xung quanh một lượt như sợ bị người khác nhìn thấy.
Ôn Lệ Thâm nhìn thấu suy nghĩ của cô, không khỏi bật cười: “Em lo lắng cái gì?
Anh ôm vợ anh, ai có ý kiến chứ?” Tô Hi lập tức xì một tiếng, cười “Đúng rồi, em quên mắt, em đã là vợ của anh rồi.”
Ôn Lệ Thâm cúi đầu không vui, có chút tức giận hôn lên má cô: “Chuyện này cũng có thể quên.”
Trong lòng Tô Hi cũng bình thản hơn, chỉ hưởng thụ cảm giác thoải mái khi được anh ôm trở về biệt thự. Lúc này thì cũng quên luôn cả cái chân đau, trong mắt cô chỉ có người đàn ông này.
Đến phòng khách của biệt thự, Ôn Lệ Thâm nhẹ nhàng đặt cô lên sô pha, tiếp theo anh lại quỳ xuống bên chân cô, vươn đôi bàn tay to để cởi giày cho cô. Khuôn mặt xinh xắn của Tô Hi vẫn còn nóng bừng, hẳn là chưa quen với việc được người khác cởi giày.
“Đừng cởi ra, bẩn lắm!”
Tô Hi lo lắng làm bản tay anh.
Ôn Lệ Thâm ngắng đầu nhìn cô cười: “Trong lòng anh, em là người sạch sẽ nhất.”
Tô Hi biết anh hiểu cô đang nói cái gì, tuy rằng đáp lại câu này để làm cho cô vui nhưng trong lòng cô vẫn có tác dụng.
Ôn Lệ Thâm rất cần thận cởi giày cao gót ra, phát hiện trên mu bàn chân có một vết sưng đỏ, có lẽ là vết xước do đi giày cọ vào, anh đột nhiên cảm thấy đau lòng: “Sao em không nói với anh là giày không vừa?”
“Không phải không vừa, giày cao gót như thế này không được đeo lâu, mang lâu mu bàn chân sẽ bị cọ vào biến thành như thế này, em cũng đã quen rồi, thực sự không sao.”
Tô Hi không muốn tỏ ra được nuông chiều. Nhớ lúc trước cô quay một bộ phim, cô phải đi giày cao gót trong suốt quá trình quay phim, khi đó bàn chân của cô ngày nào cũng sưng đỏ.
“Vậy thì buổi tối đừng đi giày cao gót, chỉ cần đi đôi giày đế bằng mà em thấy phù hợp nhát là được.”
“Sao có thể như vậy được chứ? Buỏi tối còn phải mặc váy dạ hội rất đẹp, nếu như không phối với giày cao gót thì chắc chắn sẽ rất xấu.”
Tô Hi cũng là người yêu cái đẹp, vì cái đẹp mà cô có thể hy sinh đôi chân của mình.
Ôn Lệ Thâm vừa tức vừa buồn cười nhìn cô “Anh cảm thấy em đẹp là được, còn muốn ai thấy em đẹp nữa?”
“Như vậy không được, em phải đẹp nhất trong đám cưới của em. Đừng lo, em nghỉ ngơi một lát sẽ không sao.”
“Anh mang chậu nước nóng đến cho em ngâm chân, em ngồi đây đi, đừng chạy lung tung.”
Ôn Lệ Thâm nói xong bèn lên tầng tìm một cái chậu, một lúc sau anh bê một chậu nước với nhiệt độ vừa phải đi xuống tầng, đặt đôi chân ngọc ngà của cô vào trong nước để ngâm. Quả nhiên sau khi ngâm một lúc, Tô Hi cảm thấy thoải mái hơn nhiều.