Giọng Diệp Đông truyền đến.
Tô Thắm giật mình, anh tặng gì vậy? Cô đẩy cửa phòng ngủ chính đi xuống lầu, nhìn thấy trên bàn có một cái hộp, vuông vức, nhìn qua không đoán được bên trong đựng thứ gì.
“Là của anh ấy đưa tới sao?”
Tô Thắm tò mò hỏi.
“Đúng vậy. Vừa nãy là do đích thân chú Lý giao tới. Anh cũng không hỏi là gì. Em mở ra xem đi!”
Diệp Đồng cũng tò mò, tổng thống đúng là người lãng mạn à.
Tô Thắm suy nghĩ một hồi rồi vươn tay mở ra. Một chồng sách nằm yên lặng trong hộp, trên cùng là quyển “cẳm nang dưỡng thai.”
Tô Thắm không nhịn được cười. Anh đang họp mà còn có thể nghĩ tới việc sai người gửi cho cô mấy quyển sách này sao?
Diệp Đông nhìn thấy, lập tức kinh ngạc hỏi: “Tiểu Thắm, em có thai sao?”
Tô Thắm lập tức ngượng ngùng, lắc đầu nói: “Còn chưa có.”
“ÒI Ý của tổng thống là hai người đang chuẩn bị mang thai?
Sau này anh sẽ nấu canh làm ấm cơ thể cho em, để cô bồi bổ cơ thể.”
Diệp Đông lập tức cảm thấy gánh nặng trên vai càng nặng hon.
Tô Thắm cảm thấy xấu hỗ nhưng cũng không giải thích. Cô cầm máy cuốn sách lên nói: “Em đi ra vườn hoa đọc sách.”
“Được rồi! Lát nữa anh sẽ pha cho em một tách trà táo đỏ.”
Diệp Đông nói.
“Cảm ơn anh.”
Tô Thám cầm máy cuốn sách trên tay rồi đứng lên đi đến vườn hoa. Quả thật bây giò cô rất thích những cuốn sách này. Nhất là khi em gái cô đã mang thai, cô càng muốn tìm hiểu những chuyện này hơn.
Tô Thắm đọc sách rất say sưa. Diệp Đông đem bình trà táo đỏ nóng hôi hồi đến. Trong ngày trời đông giá rét lại được uống trà táo đỏ nóng hổi như thế này đúng là khiến người ta ấm lòng.
Tô Thắm đọc sách tập trung đến mức xuất thần, cũng quên luôn thời gian. Trong lúc cô đang nghiêm túc lật từng trang sách xem thì cô cũng không nhận ra một người đàn ông đã đứng sau lưng mình từ lúc nào.
Tô Thắm đang chăm chú đọc thì một giọng đàn ông vang lên từ sau lưng: “Xem hay không?”
Cô giật mình, nhanh chóng quay đầu lại, Hiên Viên Thần lặng lẽ đứng sau lưng cô, đang cúi xuống nhìn cô.
“Anh về khi nào? Sao không lên tiếng vậy?”
Tô Thắm ảo não nhìn anh. Anh khiến cô giật cả mình.
Hiên Viên Thần nhìn thấy dáng vẻ bị hù dọa của cô, anh lập tức ngồi xuống, giơ tay ôm cô: “Được, lần sau sẽ không dọa em nữa.”: Tô Thắm mím môi cười: “Em cũng không sợ lắm.”
“Em xem nhiều lắm rồi à?”
Hiên Viên Thần nhìn những trang sách cô đã đọc xong, thì nghĩ có vẻ cô đã đọc được rất nhiều.
“ỪI Em cũng học được rất nhiều.”
Tô Thắm nghiêm túc gật đầu.
“Em đã học được gì?”
“Những kiến thức về mang thai! Em không thể nói được, chỉ là âm thầm ghi nhớ kỹ thôi.”
Tô Thắm hơi lúng túng nói.
“Vậy em có biết làm thế nào mới có thể mang thai không?”
Đôi mắt sâu thẳm của Hiên Viên Thần nhìn chằm chằm cô.
Tô Thắm sửng sốt, sau đó khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng lên.
Người đàn ông này cố ý sao? Kiểu câu hỏi này mà anh không biết ngại lại còn hỏi một cách nghiêm túc nữa chứ?
“Biết rõ còn hỏi.”