Hiên Viên Thần cũng thành thật, vừa rồi Tô Bách Ngôn hai lần chạm ly cùng anh, anh đều một ngụm uống sạch.
Tô Bách Ngôn lập tức nói: “Được, ăn cơm, ăn cơm.”
“Không sao đâu bác trai, con chỉ là uống rượu vào sẽ có chút đỏ mặt thôi.”
Hiên Viên Thần cười giải thích, nhưng hai ly rượu này với anh mà nói, đúng thật là quá mức rồi. Anh bình thường đều là uống rượu đỏ độ cồn thấp, rượu trắng quá nặng, anh rất ít khi đụng tới.
Tuy nói như vậy, nhưng Tô Bách Ngôn cũng không rót rượu cho anh nữa. Ăn cơm xong, Hiên Viên Thần đứng dậy, Tô Thắm liền lập tức vươn tay đỡ anh. Ánh mắt ôn nhu của Hiên Viên Thần dừng trên mặt cô. Ánh mắt của anh khi chưa uống rượu đã làm người khác khó chống đỡ. Mà người đàn ông đã uống rượu, ánh mắt càng giống như bầu trời đầy sao, khiến người khác say đăm.
“Anh không sao.”
Hiên Viên Thần trầm thấp mỉm cười.
“Còn nói không sao, mặt đều đỏ hết rồi.”
Tô Thắm có chút lo lắng, rất ít khi cô nhìn thấy anh ấy đỏ mặt.
“Tiểu Thần, có cần đến phòng Tiểu Thắm nghỉ ngơi một lúc không?”
Lý Thiến quan tâm hỏi.
“Vâng, mẹ, con đưa anh áy lên nghỉ ngơi một chút.”
Tô Thắm nói với anh: “Lên lầu nằm một chút đi!”
“Được!”
Hiên Viên Thần không từ chối.
Tô Bách Ngôn và Lý Thiến ở lại thu dọn bàn ăn và phòng khách.
Hiên Viên Thần đã có chút say, vì thể lực tốt nên đầu óc vẫn rất tỉnh táo.
Tô Thắm đỡ anh lên lầu, đi vào phòng mình. Hiên Viên Thần ngồi ở mép giường của cô, trên trán còn đọng một tầng mồ hôi.
Tô Thắm nhìn thấy, đi vào phòng tắm lấy khăn thắm nước, Hiên Viên Thần hơi ngắng mặt để cô lau mồ hôi cho anh. Khăn mặt màu xanh lam lau đi mồ hôi của anh, thuận tiện mang theo nhiệt độ lành lạnh giúp anh hạ nhiệt.
Cô lau mặt cho anh, cảm giác mát lạnh thắm dần, khuôn mặt hơi ửng đỏ của anh mang theo một tia nam sắc phong tình không rõ nguyên do.
Điều này làm môi mỏng của anh phá lệ hồng nhuận. Người đàn ông này quả thực mê người, làm người khác hít thở không thông.
Tô Thắm khẽ nuốt nước bọt, hơi thở gấp gáp, đôi môi mỏng của người đàn ông khẽ cong, khóe miệng nhéch lên, cánh tay tráng kiện vươn ra kéo cô ôm vào lòng ngực. Tô Thắm khẽ thở gấp, cảm nhận đôi môi ấm áp đè ép xuống.
Đầu óc Tô Thắm trực tiếp trống rỗng. Người đàn ông này, đây là ở trong nhà của cô…
Tuy nhiên, một chút suy nghĩ vùng vẫy liền trầm luân trong sự công kích ôn nhu của người đàn ông này.
Nụ hôn này, dưới tác động của rượu, từ nhẹ nhàng đến cuồng nhiệt, hai người thở hỗn hễn rồi tách ra.
Hiên Viên Thần áp vào trán cô, khàn khàn lên tiếng: “Ba mẹ em đã đồng ý gả em cho anh, chúng ta nhanh chóng cử hành hôn lễ đi!”
“Đợi gặp ba mẹ anh rồi nói.”
Chuyện gặp ba mẹ anh, vẫn còn đè nén trong lòng Tô Thắmccc”Ngày mai anh đưa em đi gặp ba mẹ.”
Hiên Viên Thần cảm thấy một khắc cũng không thể đợi nữa. Anh muốn cô lập tức trở thành vợ của anh, là người phụ nữ của anh.
Giờ phút này anh kìm nén là bởi vì anh tôn trọng cô. Mặc dù cơ thể sắp nổ tung cũng cố sức đè nén lại.
“Ngày mai buỏi chiều anh đến đón em.”
Hiên Viên Thần nói bên vành tai cô, chắc chắn không cho phép cự tuyệt.
Tô Thắm tựa vào lòng ngực anh, gật đầu: “Vâng!”
Lúc này, điện thoại của Hiên Viên Thần vang lên, anh nhìn thoáng qua, là Lý Sâm. Anh nghe máy: “Alo!”
“Thưa ngài, ngài vẫn còn tài liệu cần xem, có phải nên trở về hay không?”