Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

Chương 931



Quà Hiên Viên Thần mang đến đã chiếm một nữa sofa rồicccTô Thắm ngắn ra, cười nói: “Con xem xem anh ấy tặng cái gì.”

 

Tô Thắm mở ra mấy chai rượu vô cùng quý giá, đây là tặng cho ba cô. Tô Bách Ngôn thường ngày luôn thích uống chút rượu, rượu này thật sự hợp ý của ông.

 

“Rượu niên đại này không thể mua được trên thị trường. Lúc ăn tết vừa vặn có thể mang ra mời khách. Thật có mặt mũi đó!”

 

Tô Bách Ngôn cầm lấy một chai rượu xem, ánh mắt lộ ra sự kích động. Đối với người yêu rượu, đây chính là lễ vật tốt nhát.

 

Tô Thắm lại lấy ra máy hộp dược liệu Linh Chi quý giá, những thứ này đều là loại dược liệu tốt nhát để chăm sóc sức khỏe.

 

Cuối cùng, Tô Thắm lấy ra một hộp nhung màu vàng kim, cô giật mình, đây là quà cho mẹ cô.

 

“Mẹ, cái này là tặng cho mẹ.”

 

Tô Thắm cầm quà ngồi bên cạnh mẹ, nhẹ nhàng mở ổ khóa vàng, mở hộp ra.

 

Chỉ thấy trên tắm vải nhung đỏ sậm, một chiếc vòng tay trong suốt màu xanh lục nằm lặng lẽ. Dưới ánh đèn, tựa như có một làn mây đang lưu động.

 

Lý Thiến lập tức sửng sốt, chiếc vòng tay vừa thấy chính là ngọc bích vô cùng quý giá “Sao lại tặng một vật quý giá như vậy?”

 

Lý Thiến giật mình hỏi.

 

Tô Thắm vươn tay cầm lấy vòng ngọc, dưới ánh đèn, trong suốt đến cả một tia tỳ vết cũng không có, hoàn mỹ không một chút khuyết điểm.

 

Tô Thắm cũng âm thầm khiếp sợ, vòng ngọc này giá trên thị trường hẳn là hơn nghìn vạn đicccNhưng mà cho dù có tiền, cũng không nhất định có thể mua được vòng ngọc thuần túy thế này.

 

“Mẹ, là do anh ấy tặng, mẹ hãy nhận lấy đi!”

 

Tô Thắm đặt lại vòng ngọc vào hộp, đưa cho mẹ đang ở bên cạnh.

 

“Quá đắt rồi, mẹ không thể nhận.”

 

Lý Thiến lắc đầu, bà tới tuổi này, đúng là thích ngọc bích, chỉ là bà cảm thấy vòng ngọc này quá quý giá.

 

“Là tâm ý của anh ấy, không liên quan có quý giá không, mẹ nhận đi!”

 

Tô Thắm mỉm cười, lại nói, lấy thân phận của Hiên Viên Thần, những lễ vật anh mang tặng chỉ có thể là thứ quý giá.

 

Lý Thiến cầm lấy vòng tay, thở dài một tiếng: “Mẹ xem như được hưởng phúc khí của hai chị em con rồi. Lần trước Lệ Thâm tặng một bộ châu báu, bây giờ lại nhận được lễ vật quý như vậy, đời này đáng giá rồi.”

 

“Mẹ, mẹ nuôi chúng con lớn như vậy cũng không dễ dàng, hãy nhận nó đi!”

 

Tô Thắm an ủi mẹ vài câu rồi trở về phòng, đêm nay cô thật sự rất vui vẻ, đặc biệt là biểu hiện của Hiên Viên Thần trước mặt ba mẹ, hoàn toàn buông xuống thân phần tổng thống của anh.

 

Nghĩ đến ba mình cùng anh uống rượu, anh thành thành thật thật uống hết hai ly, Tô Thắm mím môi buồn cười. Cô có thể cảm nhận được trong chuyện này, tất cả đều là tình yêu sâu đậm của anh đối với cô.

 

Không lâu sau, cô liền nhận được điện thoại của Tô Hi.

 

“Chị, tối nay thế nào? Ba mẹ rất vừa lòng anh rễ đi!”

 

Tô Thắm mỉm cười: “Ừ, vừa lòng.”

 

“Ba mẹ biết thân phận của anh ấy phản ứng thế nào?”

 

“Liền bị dọa sợ.”

 

“Đợi uống rượu mừng của hai người đó!”

 

“Được, hẳn là nhanh thôi.”

 

Một đêm này, Tô Thắm nhớ lại rất nhiều chuyện, suốt chặng đường có ngọt có đắng có chua xót. Nhưng cuối cùng hết thảy đều là khổ tận cam lai, tìm được hạnh phúc.

 

11 giờ đêm, Hiên Viên Thần xem xong tư liệu nhìn qua thời gian, đã là giờ này rồi.

 

Anh nhẹ nhàng thở dài một hơi, vốn còn muốn cùng Tô Thắm nói chuyện một lúc, giờ này rồi, anh không biết có nên quấy ràầy cô không.

 

Nghĩ một lúc, vẫn là áp chế ý nghĩ này, buổi chiều ngày mai đón cô về nhà.

 

Anh cùng gia đình bên kia đã ước định xong, ngày mai anh đưa cô về nhà ăn bữa tối.

 

Trong một căn hộ, Đoạn Tử Hiên đứng trước cửa số sát đất trong phòng khách, nhìn ánh đèn chói lọi phía xa, anh ta vốn dĩ ở thành phố phồn hoa này chiếm lấy một vị trí.

 

Nhưng hiện tại, anh ta chỉ là một nhân vật nhỏ không ai chú ý.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.