Cả nhà ăn dùng bữa ở ngoài xong cũng đã hơn chín giờ, hôm nay cả nhà ngồi chuyến bay đường dài, đã rất mệt rồi.
Đường Tư Vũ hỏi con trai có muốn ngủ với cô không, cậu bé lắc đầu: “Daddy bảo con ngủ với chú, con muốn ngủ với chú.”
“Daddy nói với con lúc nào?”
Đường Tư Vũ có chút không nói nên lời, Hình Liệt Hàn lại làm công việc của con trai mình.
“Vừa mới ban nãy ạ! Daddy hỏi con có muốn có em gái không, con nói muốn! Daddy liền bảo con ngủ với chú.”
Cậu nhóc rất thành thật, nói lại nguyên văn lời nói của ba nó.
Mặt Đường Tư Vũ hơi nóng lên, lập tức ngồi xồổm người xuống, nhỏ giọng nói: “Chuyện này không được nói trước mặt người ngoài nhé! Thôi, con đi ngủ với chú đi!”
“Vâng!”
“Nhưng không được đòi chơi game đấy.”
“Con biết rồi!”
Cậu nhóc cười toe toét, chắc chắn chú sẽ cho nó chơi một lúc.
Đường Tư Vũ và Hình Liệt Hàn không ngủ ở Hình gia mà quay về biệt thự riêng của Hình Liệt Hàn, dù sao thì cũng gần, chỉ cách đó không tới 5 phút lái xe.
Hình Liệt Hàn đã đợi cô trên xe, Đường Tư Vũ kéo cửa xe ngồi vào, Hình Liệt Hàn mỉm cười nghiêng người tới: “Em vừa mới lên tìm con rồi sao?”
“Anh còn nói, con trai còn nhỏ, anh không được phép dạy con những điều không hay.”
“Anh chỉ hỏi cậu nhóc có muốn có em gái không thôi.”
“Đợi đến khi lỡ như nó muốn biết, em gái từ đâu ra, anh giải thích thế nào?”
Đường Tư Vũ hỏi ngược lại anh.
Hình Liệt Hàn lập tức không nói nên lời, mỉm cười lấy lòng: “Được rồi, vợ anh sai rồi.”
Đường Tư Vũ không quở trách hắn nữa. “Về ngủ thôi! Em mệt quá.
Xe thể thao của Hình Liệt Hàn lập tức đi ra khỏi sân và đi thẳng đến biệt thự của họ.
Trong biệt thự đã được thông gió từ trước, mở cửa bước vào, mọi thứ vẫn như lúc họ rời đi, cứ như ngày hôm qua mới đi vậy, nơi đây đầy ắp những kỉ niệm đẹp.
Hình Liệt Hàn kéo Đường Tư Vũ bước vào, cả hai lên thẳng trên lầu.
Vừa vào cửa, cô đã bị người người đàn ông phía sau bế thốc lên, cô không khỏi sửng sốt, vội vàng đưa tay ôm cổ hắn: “Anh làm gì vậy!”
“Tăm chung.”
Hình Liệt Hàn thì thầm một cách bá đạo.
Đường Tư Vũ xấu hỗ từ chối: “Không muốn!”
“Muốn.”
Người đàn ông vô cùng có chấp.
Tại toà nhà tổng thống, Tô Thám trở lại bằng xe của vệ sĩ lúc mười giờ rưỡi, trên đường đi có chút tắc đường, nên cũng có chút chậm trễ.
Hiên Viên Thần vẫn luôn đợi cô, trên đường đã gọi điện liên tục, lúc này nhìn thấy cô an toàn trở về, Hiên Viên Thần mới yên tâm.
Anh vừa nghe nói nguyên nhân là do tắc đường, trong lòng bắt đầu có chút bất an, anh nghĩ sau này đường đi của Tô Thắm phải là an toàn nhất.
Tô Thắm vừa vào cửa liền bị anh ôm chặt vào lòng, cô cười Ä À 3+ ` l) = “
ngâng đâu khỏi vòng tay anh: “Sao vậy?
“Không có gì, chỉ là nhớ em thôi.”
Hiên Viên Thần không bộc lộ ra ngoài sự căng thẳng của anh đối với cô, nhưng lại thể hiện ra qua hành động.
“Tiểu Thắm, anh có ý này. Ở khu của ba mẹ anh vẫn còn một vài căn biệt thự trống. Anh muốn đưa ba mẹ em dọn tới ở.”