Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 30



Chương 30

Tô Lam ngừng một chút rồi nói tiếp: “Còn ¡nh của tôi, tùy anh thôi, nếu anh muốn tiết lộ ra ngoài, tôi cũng không còn cách nào khác, thế nhưng, tự ý tiết lộ ảnh khỏa thân của người khác là phạm pháp, mặc dù †ôi không có tiền cũng không có thế, nhưng nếu anh đã xâm phạm đến quyền lợi của ôi, tôi nhất định sẽ không để yên đâu!”

Nói xong, Tô Lam đứng dậy, lôi ví từ trong túi ra, tìm một hồi, mới moi được tiền, đặt lên trên bàn.

“Anh đã cứu tôi, tôi mời anh ăn cơm.” Nói xong, cô đặt xấp tiền kia lên bàn rồi rời đi “Này! Con người cô thật chẳng thú vị gì cả!”

Quan Triều Viễn gọi một tiếng, Tô Lam cũng không quay đầu lại Quan Triều Viễn ảo não nhìn xấp tiền kia, tờ mệnh giá lớn nhất trong xấp đấy là hai mươi đồng, còn lại đều là mười đồng, còn có năm đồng, cộng lại được một trăm đồng.

“Thì ra cô đúng là rất nghèo!”

Quan Triều Viễn bất lực cười, nói thật lòng, có lẽ anh chưa từng nhìn thấy những đồng tiền có mệnh giá như này.

Nghĩ một lúc, anh gọi điện thoại cho Triệu Ni Ni, lúc chuẩn bị rời đi, Dạ Bân gọi điện tới.

Tô Lam lên chuyến xe buýt cuối cùng chạy qua nhà mình, lúc đi tới cửa mới nhớ ra, cô quên không mua thuốc rồi.

Bởi vì khu này chỉ có vài hộ gia đình, trước kia xung quanh còn có vài cửa hàng, nhưng dần dần đều đóng cửa hết, phỏng chừng phải đi vài dặm mới có thể tìm được hiệu thuốc.

“Bỏ đi” Tô Lam cầm chìa khóa mở cửa vào nhà.

Triệu Ni Ni vẫn ngồi trên sofa xem phim truyền hình như trước, cô ta cực kì thích xem phim, đặc biệt là phim Hàn Quốc.

Tô Lam không để ý đến cô ta, đi vào bếp, vấn không thấy bữa tối như bao ngày trước, bản thân cô cũng hơi mệt, nấu một bát mì, rồi ngồi luôn trong bếp ăn.

Ăn xong rửa sạch bát đũa, Tô Lam đang chuẩn bị lên tầng, bỗng nghĩ tới, có khi nào Triệu Ni Ni có thuốc không?

Không bao lâu nữa cô phải tham gia đoàn phim rồi, trên cánh tay và đùi đều có vết thương, mùa này lại dễ viêm nhiễm, nếu không xử lí tốt, nhỡ nghiệm trọng lên thì làm sao?

“Ni Ni, trong nhà có thuốc nước không?

Thuốc sát trùng là được, hôm nay tôi không cẩn thận bị trầy da” Vì có việc cầu người, Tô Lam nói chuyện cực kì khách khí.

Triệu Ni Ni liếc nhìn cô, lấy một cái túi ni lông dưới gầm bàn trà dúi cho cô: “Nhìn xem tôi tốt với cô thế nào, có phúc mà không biết hưởng!”

Tô Lam mở túi ni lông ra, phát hiện bên trong đều là thuốc sát trùng khử độc, có ‘thể khiến miệng vết thương nhanh khép lại, hơn nữa, đều là thuốc mới.

“Cảm ơn nhé!” Nói xong, cô liền cầm thuốc đi lên tầng Quán bar Nơi xa hoa trụy lạc, lại là một đêm kích tình trào dâng.

Ngay giữa sân khấu có một vũ nữ múa cột đang biểu diễn, thu về không ít tiếng hò hét.

“Đẹp lắm!” Chỉ thấy một chàng trai với nước da trắng bóc gào lên, đôi mắt to cực kì nổi bật, đôi mắt đen sáng ngời, mắt hơi híp lại, thì trông khá hư hỏng.

Dạ Bân, hay còn gọi là Dạ thiếu.

Anh cầm bình rượu uống hai hụm, xoay người lại, một cánh tay khoác lên vai Quan Triều Viễn.

“A Khanh, ý của ông là, cô gái xinh đẹp cậu gặp hôm ấy là vợ của ông? Vợ ông muốn mượn giống sinh con, cảm sừng ông?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.