Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 46



Chương 47

Lâm Trác nhíu mày: “Anh Dịch, sao anh biết đây là nghiệp dư?”

“Nếu không phải nghiệp dư, sao có thể nói chuyện với anh đây như thế chứ?

“Cũng đúng, phải những cô gái khác đã sớm nhào tới rồi! Có thể phục vụ anh Dịch, đó là phúc khí của bọn họ!”

Mộ Dung Dịch liếc qua cô hầu gái mặc đồ đen trầng trên sofa, dáng vẻ quật cường.

vừa rồi quả thật có vài phần giống với Tô Lam.

“Ông đưa cô ta tới khách sạn Hoàng Gia bên cạnh, đặt một phòng tổng thống, đưa cô bé này qua, sau đó mời Dạ thiếu tới.”

“Vâng” Lâm Trác gật đầu: “Vậy… cứ thế này mà đưa qua sao ạ? Có cần thay đồ gì đó cho cô ta không?”

Mộ Dung Dịch lắc đầu: “Cứ nguyên xi như: này mà đưa qua, mặt nạ cũng đừng gỡ xuống”

Dạ Bân đang tìm kiếm ở sảnh lớn, thông thường, hôm nay anh sẽ tìm một cô em cho mình, rồi tìm cho Quan Triều Viễn.

‘Yêu cầu của anh luôn rất cao, tạm thời còn chưa thấy người phù hợp, Lâm Trác đã đi tới mời anh.

Dạ Bân cũng không còn cách nào khác, chỉ đành đi tới chỗ Mộ Dung Dịch.

“Ôi, thiếu gia Mộ Dung, lâu rồi không gặp.”

Dạ Bân vừa cười vừa đi vào, ngồi lên sofa.

Mộ Dung Dịch liếc nhìn Dạ Bân: “Từ khi kết thân với Sếp Quan, Dạ thiếu chả mấy khi gặp mặt người anh em này, đương nhiên là lâu rồi không gặp”

Dạ Bân cười lúng túng: “Xem ông nói kìa, còn ghi hận nữa!”

“Anh Bân, tôi biết anh rất bận, còn bận uống rượu, nói chuyện, trêu gái với Sếp Quan nữa, vì thế, tôi nói ngắn gọn thôi”

Mộ Dung Dịch đặt một tấm thẻ phòng xuống bàn, đẩy tới chỗ Dạ Bân.

Dạ Bân cúi đầu nhìn qua tấm thẻ phòng kia, phòng 808 khách sạn Hoàng Gia, về khách sạn Hoàng Gia, anh cực kì quen thuộc, phòng 808 là phòng tổng thống tốt nhất.

“A Dịch, ông cũng… bên phía Sếp Quan tôi thật sự..” Mặt Dạ Bân lộ vẻ khó xử.

Mộ Dung Dịch ngắt lời Dạ Bân: “Anh Bân, tôi một lòng muốn làm bạn với Sếp Quan, đã từng nói với anh vài lần, chút việc nhỏ này của ông em đây, anh cũng không muốn giúp sao? Hay là, tôi tìm bác Dạ…”

“Ê!” Dạ Bân giơ tay, cầm tấm thẻ phòng trên bàn lên, sau đó đứng dậy: “Chỉ một lần này thôi, được thì tốt, không được cũng đừng trách tôi”

“Đương nhiên rồi”

Dạ Bân liếc Mộ Dung Dịch, lập tức ra phỏi phòng.

Nhìn thẻ phòng trong tay như củ khoai nóng bỏng tay, khiến cả người anh bứt rứt.

Gia đình Dạ Bân và Mộ Dung Dịch là bạn thế giao, hai người tuổi tác ngang nhau, có thể nói là cùng nhau lớn lên, nhưng từ nhỏ.

Dạ Bân đã không thích mấy quy củ trong gia tộc quyền quý kia, nên khá xa cách với mọi người.

Dạ Bân quay về phòng bao, Quan Triều Viễn ngẩng đầu lên: “Đi đâu mà lâu thế?”

Dạ Bân ngồi cạnh anh, hít sâu một hơi, vứt thẻ phòng kia lên trên bàn.

Quan Triều Viễn nhìn tấm thẻ phòng kia: “Có ý gì?”

“Mộ Dung Dịch tặng đó, đoán là trong đó đã tìm cho ông một mỹ nữ tuyệt sắc rồi, ông đi thử xem?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.