Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi

Chương 5203



Chương 5203

Tống Chỉ Manh bất đắc dĩ thở dài một hơi, sau đó đặt sản phẩm thủ công trên bàn học.

Cô ấy cẩn thận từng li từng tí, vô cùng nhẹ nhàng ôm cậu nhóc lên giường, lại cẩn thận đắp chăn cho thằng bé.

Lúc này mới nhón chân rón rén đi xuống dưới lầu.

Không thể không nói trong nửa tiếng này, cô ấy đã hoàn toàn dồn hết sự chú ý vào làm thủ công, đúng là đã bớt suy nghĩ nhiều.

Lúc cô ấy đi xuống lầu, tâm trạng cũng đã nhẹ nhàng hơn ban nấy nhiều.

Tô Lam và Quan Triều Viễn ngồi trong phòng khách nghe thấy tiếng bước chân từ trên tầng hai truyền đến.

Hai người ngẩng đầu lên thì thấy Tống Chỉ Manh đã đi đến, bèn hỏi: “Đã giúp xong rồi sao?”

Tống Chỉ Manh gật đầu, cô ấy xoa xoa phần cổ có hơi mỏi, xoay xoay cùi chỏ: “Thằng nhóc đó nói là muốn chị giúp, kết quả là tự năm thẳng ra ngủ mất, chị đã đặt nó lên giường, xuống đây trước.”

Cô ấy vừa đi xuống vừa nhìn bốn phía.

Nhưng mà trong phòng khách rộng lớn của cũng chỉ có Quan Triều Viễn, ông cụ Quan chứ không nhìn thấy Khúc Thương Ly và Khúc Nhất Phàm.

Vậy nên cô ấy theo bản năng hỏi: “Khúc Thương Ly và Khúc Nhất Phàm vấn chưa về sao? Chị cũng đã đi hơn nửa tiếng rồi.”

Cô ấy còn chưa dứt lời thì điện thoại trong túi xách đặt trên ghế sofa đã vang lên.

Tống Chỉ Manh nhanh chóng đi đến, cười nói: “Chắc là điện thoại của Thương Ly SẰn W) rÓI.

Cô ấy móc điện thoại ra, vừa cúi đầu nhìn đã nhận ra đúng là Khúc Thương Ly gọi đến.

Vẻ mặt vốn căng thẳng bỗng hơi thả lỏng.

Cô ấy giơ giơ điện thoại về phía Tô Lam, vừa cười vừa nói: “Là điện thoại của Khúc Thương Ly, bây giờ hắn là chúng ta không cần lo lắng nữa, chắc là anh ấy đã tìm được Nhất Phàm rồi.”

Sau khi Tống Chỉ Manh nghe điện thoại, thậm chí cô ấy còn chưa kịp mở miệng nói gì thì đã nghe được giọng nói vô cùng lo lắng của Khúc Thương Ly: “Chỉ Manh, Nhất Phàm bị tai nạn xe!”

“Sao lại bị tai nạn xe?”

Sau khi nghe Khúc Thương Ly nói, sắc mặt của Tống Chỉ Manh bỗng nhiên trở nên trắng bệch.

Cô ấy bông đứng lên, hoảng hốt, ngay cả giọng nói cũng trở nên lắp bắp: “Khúc Thương Ly, anh nói cho em biết rốt cuộc đã có chuyện gì? Không phải anh đuổi theo con sao, sao lại xảy ra tai nạn chứ? Anh có sao không?”

Tống Chỉ Manh có thể nhận ra sự chán nản và lo lắng trong giọng nói truyền qua điện thoại của Khúc Thương Ly: “Bây giờ anh đang ở phòng cấp cứu của bệnh viện, hay là em đến đây trước rồi nói sau.”

Tống Chỉ Manh vốn nghĩ là đợi Khúc Thương Ly đưa Khúc Nhất Phàm về sẽ bàn lại chuyện hôn lễ.

Nếu như Khúc Nhất Phàm kiên quyết không để mình và cha của thằng bé đến với nhau, vậy thì cô ấy chỉ có thể nhượng bộ.

Cô có thể đồng ý kéo dài thời hạn tổ chức hôn lễ…

Cùng lắm kết quả xấu nhất là hôn lễ của bọn họ sẽ không được tổ chức.

Chỉ cần bọn họ hiểu ý của nhau, cô ấy có thể ở cạnh bên Khúc Thương Ly, vậy là đã đủ rồi.

Nhưng mà ai biết vào lúc này, Khúc Nhất Phàm lại xảy ra chuyện như vậy.

Nhất thời Tống Chỉ Manh bỗng cảm thấy tâm trạng bối rối, chân tay luống cuống.

“Được, em sẽ đến ngay!”

Sau khi nhanh chóng cúp điện thoại, Tống Chỉ Manh lập tức đi ra ngoài.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.