Tổng Tài! Anh Sai Rồi - Shu Yang

Chương 86: 86: Tuấn Hạo Sẽ Luôn Ở Phía Sau Chúc An Nhiên Một Đời Bình An Vui Vẻ




Nguyên Phong cứ đi như vậy tới khi không còn sức nữa, anh đã dừng lại tại cánh cổng đại học A năm nào.

Từng mảnh kí ức hiện về.
Hình ảnh một nam một nữ lại hiện rõ trước mắt anh.

Nam thư sinh ấm áp, nữ thì thanh tú thuần khiết giọng nói ngọt ngào e thẹn:
_ Nhậm Hào, em muốn ăn bánh ngọt, em muốn uống trà sữa nóng,
Nhậm Hào cưng chiều nhìn An Nhiên:
_ Được! em ở đây chờ anh anh sẽ đi mua cho e.
...
_ Nhậm Hào em mệt quá, nay em học 5 tiết liền, không được nghỉ chút nào luôn, lát anh có thể giao it bài cho em được không em còn phải đi làm thêm nữa?
Nhậm Hào xoa đầu cô giọng nói ân cần ấm áp:
_Ngốc! nay anh sẽ không giao bài tập cho em nữa, em uống hết ly trà sữa này sẽ hết mệt, mà An Nhiên này, tại sao cùng là con gái Mạc Gia mà anh thấy em không hề giống tiểu thư gì cả?
_ Là do em mồ côi mẹ, mẹ em mất rồi, papa có vợ với em gái mới không còn thương em nữa.

....
Người đàn ông trong chiếc siêu xe nhìn cô ở nơi này, ngày nào cũng tới không biết có thể gặp hay không.
Có một ngày theo lời Vân Kiều nói Nhậm Hào có việc nên nghỉ học,trời mưa lớn anh đã đứng chờ để mua bằng được cho cô ly trà sữa và chiếc bánh ngọt, chờ mấy tiếng, tới khi anh quay lại vừa mở cửa xuống xe thì lại thấy Nhậm Hào đang ở cạnh cô rồi...
Tình yêu là như vậy, là gặm nhấm dần lí trí và trái tim,anh đã để tâm tới cô quá nhiều nhưng lại ngu ngốc không hề nhận ra...
...
Hàn Gia!
Khi Nguyên Phong trở về cả người ướt sũng, cái lạnh ngấm vào cơ thể khiến anh như tảng băng biết di chuyển, ông Đình Phong và bà Nhã Lam nhìn thấy như vậy vô cùng kinh sợ vội cho người đưa anh lên phòng rồi gọi cho Nhất Thiên, giọng ông Đình Phong run rẩy khi nhìn thấy Nguyên Phong rơi vào mê man:
_ Nhất Thiên! con đang ở đâu? Nguyên Phong sảy ra chuyện rồi!
Đầu dây bên này Nhất Thiên vừa xuống máy bay, nghe thấy vậy toàn thân như bị điện giật giong nói của anh gấp gáp:
_ Chú Hàn! con sẽ qua ngay.
Nói rồi anh quay qua Lệ Vũ:
_ Tiểu Vũ em về nhà trước chờ anh, anh phải tới Hàn Gia, Nguyên Phong e là không ổn rồi.
Lệ Vũ gật nhẹ đầu, trong lòng cô cũng có chút hoang mang? Nguyên Phong đã gặp phải chuyện gì? sao lại không ổn?
Lúc Nhất Thiên tới Hàn Gia sắc mặt ai cũng đều không tốt,anh lao nhanh lên phòng của Nguyên Phong, dáng người tiều tụy nằm trên giường khiến ai cũng đều xót xa, sau khi truyền thuốc hạ sốt cho anh,với khám tổng quát anh lặng lẽ lui ra ngoài.
Xuống phòng khách anh gặp hai vị tiền bối ở đó, anh lễ phép lên tiếng.
_ Dạ Chú Hàn! Nguyên Phong dầm mưa quá lâu bị nhiễm lạnh, lại do lâu ngày ăn uống thất thường, ngủ không ngon giấc dẫn đến cơ thể suy nhược con đã tiêm thuốc rồi, hàng ngày cậu ấy chỉ cần uống thuốc đầy đủ là sẽ ổn chú dì đừng lo lắng quá.
Nghe anh nói vậy hai người lớn của Hàn Gia mới buông lỏng tâm trạng,bà Nhã Lam nước mắt lưng tròng nhìn Nhất Thiên cảm kích:
_ Nhất Thiên cảm ơn con, cảm ơn con đã luôn ở cạnh Nguyên Phong.
Nhất Thiên lúng túng:
– Dì Hàn đừng nói vậy, là Nhất Thiên mang ơn của Hàn Gia, nếu năm đó Nguyên Phong không tới Hạ gia làm ầm lên thì có lẽ sẽ không có Hạ Nhất Thiên như bây giờ,nên hai ngươi hãy coi con như con trai của Hàn Gia đi ạ.
Nhã Lam xúc động gật đầu:
_Được! từ trước tới nay chúng ta luôn coi con, Quân Dịch và Dĩ Tường là con của chúng ta nên đừng khách sáo nghe không?
– Dạ!
Nhất Thiên suy nghĩ băn khoăn trong lòng mình anh vẫn nhẹ giọng nói ra:
– Nguyên Phong mấy năm nay đều phải dùng thuốc mới ngủ được,con sợ dùng quá lâu sẽ không tốt cho sức khỏe, con mong rằng hai người có thể giúp đỡ cậu ấy vượt qua.

Ông Đình Phong luôn mạnh mẽ nhưng lúc này khóe mắt cũng điểm hồng, ông chỉ có duy nhất một mình Nguyên Phong là con, tình thương hai người đều dành hết cho anh, chỉ tiếc là chuyện tình cảm của các con ông bà không thể sen vào chỉ là ở Nguyên Phong và An Nhiên nếu còn yêu con thương thì sẽ có ngày tự quay về bên nhau.
...
_ Venus An _
Thiên Tuấn Hạo ngồi đối diện An Nhiên,sau khi xem vết thương của anh cô ngồi trầm mặc không nói, anh biết người cô thực sự quan tâm không phải là anh, nhưng anh luôn muốn hi vọng dù một chút nhỏ nhoi.

Anh cất giọng trầm ấm:
_ An Nhiên em không sao chứ?
An Nhiên hơi giật mình cắt ngang dòng suy nghĩ, lúng túng đáp:
_ Em không sao! Anh đỡ đau chưa? xin lỗi vì em mà anh bị liên lụy.
Thiên Tuấn Hạo chăm chú nhìn cô một lúc sau anh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí trầm mặc giọng anh vô cùng nghiêm túc:
_ An Nhiên! anh thực sự muốn hỏi em một điều này, em có thể chia sẻ với anh như một người anh trai không?
An Nhiên hơi bất ngờ về thái độ của anh nhưng cô vẫn khẽ gật đầu bởi thực sự trong lòng cô anh là một người anh trai vô cùng tuyệt vời.
– Được! anh hỏi đi.
_ An Nhiên! thực sự trong lòng em vẫn còn yêu anh ấy đúng không? trong trái tim em có hận mà cũng có yêu? anh hỏi em câu này lòng anh rất đau nhưng nhìn em đau khổ anh không đành lòng.

anh biết trong tim em không hề có anh, anh cũng không dám cưỡng cầu điều gì? chỉ cần em hạnh phúc anh sẽ cam tâm tình nguyện.


Nếu còn yêu thì em hãy nhìn lại, anh biết Nguyên Phong rất yêu em,có yêu mới có ghen tuông, có yêu mới để tâm tới những thứ thuộc về em.
An Nhiên lúc này nước mắt không biết từ đâu đã dàn dụa trên gương mặt xinh đẹp nhưng u buồn, cô biết rõ lòng mình như thế nào chỉ là cô không cam lòng, cô sợ mình sẽ đi vào chính lối mòn xưa cũ lại bị tổn thương chồng chất.
Cuộc đời cô đã vô cùng may mắn khi gặp được Thiên Tuấn Hạo, anh yêu thương cô, luôn một lòng một dạ, nhưng đáng tiếc cô gặp anh quá muộn, người trong tim cô đã lấp đầy tất cả không còn chỗ cho bất kì một ai nữa.

Là cô nợ anh quá nhiều cả đời này không mong trả được ân tình của anh,cô nhìn anh ánh mắt đầy đau thương giọng cô cất lên đầy run rẩy:
_ Tuấn Hạo em xin lỗi đã không thể đáp lại chân tình của anh, em thực sự không thể quên được anh ấy, anh ấy là chấp niệm quá lớn trong lòng em, nhưng đời này giữa em và anh ấy chẳng thể quay lại được nữa, em muốn an ổn chăm sóc An Phong tới trưởng thành.
Tuấn Hạo nhẹ nắm bàn tay mềm mại của cô như trấn an.

An Nhiên biết anh đang an ủi mình lên cô muốn chia sẻ hết với anh ngày hôm nay giọng nói ngọt ngào vẫn nhẹ nhàng cất lên:
_Em cầu xin anh hãy tìm một người khác tốt hơn em,xứng đáng hơn em, cả đời này em không mong cầu gì cho mình em chỉ mong anh sẽ tìm được hạnh phúc, và An Phong của em một đời bình an là đủ.Tuấn Hạo cảm ơn anh đã yêu em tình cảm này em xin ghi lòng tạc dạ chỉ tiếc đời này của em không còn xứng đáng với anh nữa rồi.
Tuấn Hạo nghe cô nói vậy anh lại như cảm thấy nhẹ nhõm, cho dù tình yêu của anh không được đáp lại nhưng anh biết cô vẫn luôn để anh trong tim mình dù là vị trí người bạn, người anh trai, như vậy là quá đủ.
Đối với anh chỉ cần nhìn cô hạnh phúc anh nhất định cũng sẽ hạnh phúc, nếu có kiếp sau anh nhất định sẽ tới gặp cô sớm hơn bất kì người đàn ông nào khác, để đường đường chính chính yêu cô và tình yêu của cô cũng sẽ dành cho anh trọn vẹn nhất.
Tình yêu là điều không thể cưỡng cầu vì vậy anh là người đến sau anh nguyện ý ở phía sau bảo vệ cô chúc cô một đời bình an vui vẻ....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.