Tiểu Anh vừa rời đi không lâu, Tôn Yên Thần đã bắt chuyện với Tiểu Bảo
"Bánh Bao à, con nói cho chú biết baba của cháu là ai được không?" Cái này anh rất quan tâm nha, cả đêm qua anh trằn trọc vì hai cái từ baba này đó
"Không phải chú" Tiểu Bảo cười hì hì hồn nhiên đáp lại
Tôn Yên Thần cảm thấy má mình bỏng rát y như bị người ta tát vào,
không sao con gái của anh tính khí như vậy rất tốt, anh quy định Bánh Bao là con gái của anh rồi, đáng yêu xinh đẹp như vậy chắc chắn chỉ có thể là con anh
"Con thấy nếu chú là baba của con thì sao?" Tôn Yên Thần ánh mắt mong chờ nhìn Tiểu Bảo
Bé uống một miếng nước coca nhìn chú, mắt chớp chớp
"Ừm, chú rất đẹp trai, rất cao, còn có xe đẹp hơn cả mẹ con" bé ngọt ngào mở miệng
Tôn Yên Thần gật gật đầu nở lổ mũi, phải phải chính là như vậy đó, anh cầm ly nước lên uống một ngụm
"Nhưng mà, dù cho con có đồng ý thì chú vẫn bị mẹ con chán ghét, nên thôi đi, chú đừng có mơ nữa" Tiểu Bảo thật lòng thật dạ nói ra
"phụt" ngụm nước vào mới uống của anh toàn bị phun ra ngoài sặc sụa ho hai tiếng, cái vế sau này của bé chính là muốn đâm chết tim anh
"Mà con hỏi chú, sao mẹ con lại chán ghét chú như thế vậy? chú cũng rất tài tình đó, lần đầu con thấy mẹ con đối nhân như vậy đó"
khóe môi Tôn Yên Thần giật giật nghi ngờ đứa bé này có phải 3 tuổi không đó, lại có thể làm anh đau hết lần này đến lần khác, nhưng rồi anh chỉ nhìn bé rồi lại cúi đầu nhẹ giọng nhận lỗi
"Là do chú không tốt, nên mới làm mẹ con chán ghét như vậy"
Nhin hình ảnh này bé thấy có chút thương cái chú xấu xa này,
"Hmmm, con nói chú nè, mẹ con bình thường rất ít khi ghét người nhưng đã ghét rồi thì khó tha thứ lắm đó, muốn làm baba của con, con đường phía trước của chú rất chông gai đó" bé như bà cụ non gật gù, chỉ điểm cho Tôn Yên Thần
giọng nói của bé non nớt nhưng lại nói rất đúng, anh có thể nhìn thấy trong mắt của cô khi nhìn anh đều là chán ghét một tia tình cảm của cô anh còn không thấy,
ánh mắt như vậy anh có chút xa lạ, lúc trước cô nhìn anh là cả một bầu trời ấm áp yêu thương, nhưng lúc trước là lúc trước, bây giờ là bây giờ, anh chính là đã đánh mất cô lúc trước rồi, bây giờ tìm lại chắc chắn là rất khó nhưng anh sẽ cố gắng hết sức có thể.
"Mà chú phải vượt quá chú Thương nha, chú so với chú Thương con thấy còn kém rất xa đó, ít ra mẹ con không có chán ghét như chú" Tiểu Bảo lại tiết lộ bí mật cho anh, bé cảm thấy cái người chú này giống như quen với bé rất lâu về trước rồi, rất gần gũi có chút giống với khi ở với mẹ
Tôn Yên Thần mím môi không nói gì trong lòng thở dài chua xót, nếu anh tìm được cô sớm hơn có lẽ cái tên Thương Thụy Mặc kia sẽ không có cơ hội này, nhưng nếu hắn ta đã muốn tranh vợ với anh thì dù cho có sứt đầu mẻ trán anh cũng tranh cho bằng được,
anh còn muốn hỏi Tiểu Bảo về cách liên lạc nhưng lúc này Tiểu Anh đi ra, anh liền im bật, không dám hỏi nữa,
Tiểu Anh ngồi xuống kế bên Tiểu Bảo dịu dàng, cột lại mái tóc hơi rối vì đi chơi của bé
"Bánh Báo có bị tên xấu xa này gây khó dễ không?"
cô là hỏi Tiểu Bảo nhưng lại đang đâm ai kia một nhát, Tôn Yên Thần anh có thể làm gì bé chứ, anh cưng còn không hết
"Dạ không ạ" Tiểu Bảo ngây thơ nở nụ cười với Tiểu Anh giấu đi cái dáng vẻ bà cụ non vừa rồi, Tôn Yên Thần thật khâm phục bé, ở trước mặt mẹ chính là tiểu thỏ con non nớt không biết gì nhưng thật ra cái gì bé cũng biết
"Ừm" Tiểu Anh cưng nựng véo mũi Tiểu Bảo một cái lại là ánh mắt chán ghét nhìn qua Tôn Yên Thần
anh chỉ biết cúi đầu không dám ho he gì,
Tiểu Anh không quan tâm anh nữa, dùng phần ăn của mình, đang ăn thì trước mặt cô đẩy ra một phần gà đã được rút xương gọn gàng, Tiểu Anh ngước lên nhìn Tôn Yên Thần ánh mắt vẫn như vậy, khinh bỉ
"Em ăn cái này đi" Tôn Yên Thần ôn nhu nói, mong chờ nhìn Tiểu Anh
còn cô thì dẹp cái phần chân tình đó của anh sang một bên, không trả lời không quan tâm anh, làm anh đơ ra không biết làm gì tiếp theo,
chỉ biết ngồi ở đó nhìn hai mẹ con họ vui vẻ cùng nhau ăn, thỉnh thoảng anh sẽ nói một hai câu nhưng hai cô không có quan tâm, lơ anh đi làm anh đau lòng
Một lúc sau, cũng ăn xong cô bế Tiểu Bảo đi thanh toán thì họ nói Tôn Yên Thần thanh toán rồi, cô cũng không từ chối, anh trả rồi thì cô không cần tốn tiền nhưng tuyệt không có cảm thấy thiện cảm với anh, cho dù anh mua cho cô cả cái cửa hàng này thì vẫn sẽ một mực chán ghét anh.
.
Truyện Phương Tây
Cả hai mẹ con cô lên xe rời đi, Tôn Yên Thần phía sau đang đi vào xe thì lại có thứ khiến anh đứng lại, con người có chút co rút, Phương Linh Linh cùng với một người đàn ông khác vào khách sạn? đây là kinh ngạc không phải ghen tuông, anh không quan tâm, chỉ gọi một cuộc điện thoại cho Dương Hiển rồi lên xe đuổi theo Tiểu Anh.
.