Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 103: Chị hai, em nhớ chị lắm



- A Hy, cô trở về rồi a?

Hàn Ý Nhi chạy ra đến cửa, tinh ý ánh mắt Tích Lãng mà đỡ lấy Lục Nan Hy dìu đến sopha, chuyền hộp bánh ở trên bàn lớn. Cảm nhận rõ thân nhiệt cô bức người, thậm chí tự mình đi cũng quá khó khăn, hoàn toàn trọng lượng đều dồn lên cả Hàn Ý Nhi cũng gầy gò thân thể không kém cô, người chín người mười, bộ dạng cô ta chật vật khiến Lâm Nhược Dụ không nhịn được cười ha hả sảng khoái, có lẽ thời tiết nóng quá làm cô ta hào sảng luôn rồi, Hàn Ý Nhi ngược lại cười cũng cười không nổi. William cả ngày chỉ xem TV, vuốt ve thỏ con an ủi; nhìn thấy Tích Lãng tiến vào còn mừng hơn bắt được vàng kim.

Chợt cửa tự động bên ngoài có tiếng thiết lập mở, xe chạy vào thượng sân lớn, nhìn qua sao còn không nhận ra là xe riêng của Tích gia, bước xuống người cũng không khó đoán được, Tống Thiên Tình cùng quản gia đi vào, trước tiên quản gia cúi người kính cẩn chào hắn xong gật đầu nhìn mọi người xem như chào hỏi, một mặt nghiêm nghị. William vốn đã quên việc Tống Thiên Tình dám đá "con cưng" của mình nhưng còn Virginia thì là chuyện khác. Lâm Nhược Dụ nghiêm túc lại ngay tức khắc, len lén nhìn qua Tích Lãng, hắn lại không có biểu cảm gì như thường lệ, nhưng cô ta biết hắn đang rất khó xử, nhiều khi thân bất do kỷ là chuyện không thể trách khỏi.

- Đại thiếu gia, tôi phụng sự phu nhân đón Tống nhị tiểu thư đến đây chuyển lời với ngài, phu nhân muốn ngài đồng ý cho phép Tống nhị tiểu thư được cư lại Cẩm Viên, Tích viên có lẽ quá lạnh lẽo để mà nhị tiểu thư có thể cùng hầu nhân sinh sống. Nếu ngài có gì không rõ thì có thể đánh cuộc gọi cho bà, tôi chẳng biết gì để thoã mãn những thắc mắc của thiếu gia cả.

Tích Lãng phiền muộn phất tay, quản gia biết ý rời đi trước. Tống Thiên Tình vờ sợ sệt nhìn hắn chưa từng đặt mắt ở mình. Hôm nay mới nhận ra, thì ra hắn cũng có bộ mặt này, từ trước đến nay hắn đều chưa từng nhìn thấy con bé mà lạnh nhạt xa cách như hiện tại cả cho nên có chút không quen, trong lòng nhỏ bé cũng tâm tư phức tạp. Virginia đưa tay vuốt vuốt lại mái tóc bồng bềnh như cũ, nhẹ nhàng từng bước chậm rãi đi đến bên cạnh Tống Thiên Tình, cúi người, gương mặt xinh đẹp quyến rũ vờ ngây ra một chút, cho hiền lành hoàn hảo, đưa ngón tay đẩy đẩy bàn tay con bé, sau đưa tay véo vào gò má Tống Thiên Tình, chính là dồn lực vào cái véo gò mà này khiến con bé sắp khóc đến nơi, William chú ý biểu tình Virginia, dù sao nam hảo hán không bức tiểu hài nhi nhưng chẳng hiểu sao ánh mắt nuông chiều đổ lên Virginia như thể em thích gì thì cứ làm đi, cô cười một cái động lòng người bờ môi đỏ rượu đầy đặn.

- Lãng, em cùng hầu nhân đưa em ấy đi chọn phòng.

Tích Lãng nhìn đến Lục Nan Hy vẫn còn mê man nằm ở sopha, chớp đôi mắt chim ưng gật đầu một cái. Tống Thiên Tình bị Virginia cưỡng ép đẩy đi không kịp nói ra ý kiến rằng con bé không muốn, chỉ còn cách cố gắng vùng vẫy khỏi tay cô ta đang cầm ở vai mình chặt như thể muốn bóp nát nó nhỏ bé, cái mụ phù thuỷ độc ác này còn tính đưa đến nơi vắng ánh mắt người mà ra tay đánh trẻ em sao? Muốn hỏi hay muốn chống cự cũng đành bất lực câm nín, cô ta đâu có hiểu nổi tiếng Trung, từ đầu đến cuối lầm bầm lầu bầu cái tiếng hành tinh lạ khiến Tống Thiên Tình cùng hầu nhân đau đầu muốn chết vì có hiểu cái quái gì đâu a?

- Phòng này đi.

Tống Thiên Tình vô cùng lạnh nhạt, không cho phép Virginia chạm đến mình, khuất mặt Tích Lãng liền không kiêng nệ ai nữa. Chỉ là trong đầu óc tiểu nữ nhi đó có tính toán rất kỹ càng, không phải quá mức thoải mái được. Virginia cùng hầu nhân nhìn theo cái bàn tay nhỏ nhắn kia trỏ, chính là phòng đối diện với Tích Lãng, chỉ cách một ngã rẽ. Hầu nhân thêm một tốp người nữa điều động chạy lên thay mới gra gối cùng dọn dẹp, liền có thể dọn vào ngay, đồ đạc con bé cũng được mang lên, Virginia sao chỉ có cái véo mà vừa lòng? Sự tồn tại nơi này cũng chỉ có ý đồ muốn cản trở thôi, Tống Thiên Tình vừa tính tiến cửa, Virginia liền thể hiện tác dụng của mình, vờ chắn cửa qua lại đến nửa ngày Tống Thiên Tình chỉ nhịn khó chịu không thể hét lớn quát thẳng.

"Giny..." Tích Lãng đưa bế Lục Nan Hy trong tay vẫn còn mê man, biết cô không muốn lộ ra vết hôn khắp cơ thể cho nên vẫn áo khoác trên người, thân nhiệt hình như ngày càng cao khiến hắn vô cùng lo lắng, lại gọi bác Trương đến lần nữa xem xét. Thu vào mắt Virginia vẫn còn chưa chịu bỏ qua cho Tống Thiên Tình, gằn giọng một tiếng, lãnh đạm rời đi. Virginia liếc mắt lườm Tống Thiên Tình, nhuếch môi miễn cưỡng cũng rời khỏi.

Tống Thiên Tình sau khi mọi người đã rời đi, hầu nhân cũng đã ra ngoài, quét mắt gian phòng xung quanh rộng lớn trống rỗng thở dài một hơi, mọi thứ đều ngăn nắp hình dung, cửa kính ban công lớn che rèm không chứa dương quang, con bé chạy đến mở ra, ánh sáng vừa đủ mới hài lòng cong môi cười, xoắn tay áo bắt đầu mở balô, trước hết là bắt ghế cầm bài vị cha mẹ cẩn thận hai tay đặt ở trên kệ đơn nơi cao nhất. Xong mới quần áo xếp vào phòng thay đồ bên cạnh, cái phòng này, Tống Thiên Tình ngủ cũng có thể, vài bộ quần áo xếp lên nhìn không hợp mắt chút nào, còn có chút kì quái cho nên vẫn là đặt vài bộ quần áo ít ỏi này ở đầu giường lớn. Tiện tay đóng chặt cửa phòng thay đồ, đã không sử dụng thì không cần mở tan hoác như vậy, nhìn thế nào cũng thấy đáng sợ.

- Bác sĩ Trương rất nhanh sẽ đến, em ngủ một lát đi.

Lục Nan Hy vốn ban nãy Hàn Ý Nhi đỡ cô, đã rất buồn ngủ, mí mắt cũng mở không lên, nhưng hiện tại đối Tích Lãng lời này, cô mím môi không còn cảm giác buồn ngủ muốn chết luôn như hồi nãy. Mắt phượng rũ xuống phiền muộn, cô ban nãy cũng nghe qua quản gia Tích gia nói một lèo phiền toái. Tống nhị tiểu thư? Là em gái của Tống Tư Tình. Cô sao không ghen? Sao lại không có lời muốn nói? Chỉ là còn đang muốn tìm biểu cảm trên khuôn mặt hắn thế nào. Hắn thực sự trong ánh mắt cô nhìn ra cũng không mấy thấy hảo, cho nên hắn im lặng cô cũng không muốn nhắc đến.

- Bác ấy ban sáng đã đến, hiện tại lại đến không quá làm phiền chứ? Em không muốn lại phải kiểm tra nữa, chỉ cần chẩn thuốc là tốt rồi.

Mày liễu nhíu chặt khẩn trương quét đưa đến hiệu băng vệ sinh ở đằng góc kia, Lục Nan Hy không muốn cũng phải phiền não. Nặng nề nuốt xuống một ngụm nước bọt trong miệng khó khăn đặc cứng ở khoan miệng dấp dính khiến cô khó chịu. Không ngờ lại bệnh đến nông nỗi này.

Tích Lãng vuốt ve đỉnh đầu Lục Nan Hy, xích lại gần cô hơn, có lẽ Tích Thiên Khâm lời nói hoàn toàn đúng, hắn cư nhiên lại quên mất việc cùng cô đi lãnh chứng hôn nhân, lúc trước lễ cưới cũng chỉ qua loa trao nhẫn rồi thôi. Cả nhẫn hắn cũng quẳng xó nào rồi. Đáy mắt âm trầm lại thâm ôn nhu làm cô trái tim cứ mềm nhũn ra, càng tỉnh táo không muốn ngủ.

- Những ngày nay anh vắng mặt, Tích thị lại không cho nghỉ phép dài hạn, có phải anh cũng nhận thông báo không? Em cũng không phải ngày nào cũng 7 giờ.

Tích Lãng bị lời Lục Nan Hy cắt gãy suy tư, khoé môi nhuếch một đường cười hoàn mỹ, cô hiện tại còn biết trêu chọc hắn nữa đấy, cô là một người trí nhớ rất dai đó. Tay thuận tiện cầm lấy ly nước giúp cô ngồi tu hết chừng nửa ly, bác sĩ Trương trước đó cũng có dặn cho cô uống nước nhiều xem ra còn hay ho hơn thuốc men uống cho nhiều.

- Không sao.

[Giang Giang cùng Á Liên Á phẫn nộ: Hức hức... Tích tổng a, sao anh có thể nhẹ nhàng nói hai từ "không sao" vậy hảaaaaa?]

Lục Nan Hy nhìn Tích Lãng chăm chú, nghĩ đến một lúc nào đó hắn giật mình hay hoảng hốt gấp gáp thì sao nhỉ? Cô chưa từng nhìn thấy qua, hắn lúc nào cũng bề ngoài bình ổn trầm mặc, tỉ mỉ hoàn hảo phong thái thanh lãnh khó mà nhầm vào đâu được uy nghiêm cao ngạo phát ra từ cái đồng tử hổ phách kia ngời ngời mùi hương thịt tươi, các nữ nhân còn không mau chạy lại cắn một miếng a?

- Đợi em hết bệnh, chúng ta đi lãnh chứng hôn nhân.

Sao? Lãnh chứng? Lục Nan Hy không nhịn được cao hứng, trong người cảm giác không còn bệnh tật nữa chỉ có cơ thể nặng nề mới kéo cô trở về hiện thực. Cô si mê hắn lâu như vậy, ở bên cạnh cũng gọi là một thời gian, hắn cũng đã mở miệng là vợ rồi, vậy mà hiện tại mới mở lời đi đăng ký hôn nhân, cô còn uỷ khuất không kịp.

- Uy không cần đợi, em rất khoẻ nha, chúng ta có thể đi ngay.

Tích Lãng hài lòng thái độ của Lục Nan Hy mà vươn tay ôm chầm lấy cô tăng động, nắm lấy tay hắn đẩy đẩy.

- Không vội.

Lục Nan Hy nhìn gáy Tích Lãng, sao lại không vội, tay cũng ôm chầm lấy hắn, nhưng thầm cân nhắc lại trong người cô bệnh không cần đề cập nữa, hắn quá thân mật tiếp xúc gần cự ly có phải sẽ bị cô lây bệnh không? Có chút tránh nhưng bị hắn ôm chặt như cũ, hiện tại kìm chặt đến mức cô nhúc nhích một chút cũng khó khăn, cả gương mặt cô phiếm hồng, đầu mũi vờn mùi hương bạc hà ở hắn khiến cô cảm giác trước mắt như mộng như ảo, hạnh phúc nụ cười muốn đến mang tai.

- Anh sẽ bị em lây bệnh mất.

Tích Lãng ý tứ không đổi.

- Tôi bồi em cùng bệnh.

Đương nhiên lời này Lục Nan Hy úng não mới không xiêu vẹo, hắn khi nào lại dẻo miệng như vậy? Cô lại so sánh ánh mắt cùng lời nói, càng khiến cô trái tim nhỏ bé đập kịch liệt. Nhưng mà bồi hai người cùng bệnh, không phải ý kiến tốt. Cô lắc đầu trăn trối, bên miệng bất đắc dĩ biểu tình kiểu "không được" nhưng mà Tích Lãng sẽ buông sao? Hắn căn bản đến gần cô đều mọi chuyện vứt bỏ sau lưng không màng cân nhắc nữa, dù cô ngồi ở trong lòng tử thần cũng muốn bồi cô mà cư bên cạnh.

- À, có chuyện này tôi muốn hỏi em qua, cái đêm em nói chúng ta cùng nhau đã thề bệnh tật hay khó khăn bên cạnh nhau gì đó...có sao? Theo tôi nhớ không lầm thì...

Chính lời này khiến Tích Lãng băn khoan, nhìn ánh mắt ở đôi đồng tử Lục Nan Hy không đổi, rõ ràng cô đối với chuyện này hắn đem hỏi tới liền lúng túng không che giấu nổi.

- Sao lại không có? Em đã nói với anh, những gì anh nói ra rồi tứ mã nan truy, đừng hòng nuốt lời.

Lục Nan Hy chính là tình huống đó bí bách, lại cô xúc động gấp gáp cho nên vớ lấy cọng rơm cuối cùng ràng buộc Tích Lãng chứ giữa hắn với cô làm gì có tồn tại cái lời thề hôn nhân nào, cả hôn lễ Trứ Vân Kiều cũng không thèm tham dự mà, đối với hắn lúc ấy cũng không nói gì, hiện tại sao lại muốn tra khảo cô chuyện này? Nhưng mà như vết thương lòng chạm đến liền đau đớn ập đến, hôn nhân như vậy cũng gọi hôn nhân sao? Cả cái danh vợ cũng chưa tới nổi đâu. Mà hắn đã nói chắc chắn như đinh đóng cột sau khi cô khoẻ mạnh sẽ cùng nhau đi lãnh chứng đăng ký hôn nhân, cô còn quan ngại gì nữa? Hắn rốt cuộc cũng muốn nghiêm túc xem xét giữa hai người rồi.

Khoé môi Tích Lãng giật giật, nhìn biểu tình Lục Nan Hy kiểu không cam lòng, môi anh đào quyệt lại một đường bất kham đáng yêu thập phần. Hắn chỉ muốn trêu cô một chút thôi, hiện tại lời đó cho dù có nói hay không thì đối hắn cũng chả có một cái giá trị nào. Nguyên lai từ trước đến nay đối hắn một lời nói không có tác dụng đáng kể.

- Chủ nhân, bác sĩ Trương đã tiến đến thuợng sảnh.

Lục Nan Hy sốt sắng nhìn ra ngoài cửa nơi truyền hầu nhân đến. Muốn nhích người một chút nhưng cơ thể cô vẫn nặng nề như cũ, đầu óc cũng có chút choáng váng, hai gò má nhiễm hồng không phải vì xấu hổ mà là thân nhiệt cô lại tăng lên nóng dã man. Tích Lãng vừa định rời đi, tay cô đã nắm gấu áo hắn trở lại, nhất định phải tiến vào đây sao? Cô còn đang định dụ dỗ Hàn Ý Nhi, Lâm Nhược Dụ nói chung nữ nhân quá trời xung quanh, còn không thanh lý được cái hiệu băng vệ sinh này a?

- Lãng, anh chỉ cần nói bác ấy lấy thuốc hạ sốt, em không ho cùng không sổ mũi, không quá nghiêm trọng.

Tích Lãng như muốn nói gì đó, ban sáng ông Trương đến cô cũng không cho đến gần kiểm tra, chẳng biết cô thế nào cho phải, hiện tại gọi ngược một lần nữa cũng vẫn như cũ mờ mịt bốc thuốc, hắn dù sao cũng không thể không nói lý mãi được nhưng mà, nhìn Lục Nan Hy biểu cảm kiên định ánh mắt, nếu hắn còn không thuận ý, có lẽ cô nhất định cũng sẽ tránh mặt cả hắn luôn ấy chứ, cho nên vẫn là xuống nước thoả hiệp.

- Thiếu gia, tôi nghĩ bệnh của thiếu phu nhân không phải là sốt thông thường bệnh, chính là dựa vào những triệu chứng hiện tại, cô ấy đang trong thời kỳ kinh nguyệt, kháng thể suy yếu lại do tác dụng phụ quá mạnh trước đó cô ấy dùng liều lượng mạnh thuốc huỷ thai cho nên mới cơ thể suy nhược yếu ớt, thường xuyên bệnh mãi không bao giờ cảm thấy hảo trong người. Nếu được, tôi có thuốc bên người cho thiếu phu nhân đây, tốt hơn hết có thời gian, thiếu gia nên dành thì giờ đón cô ấy đến bệnh viện vào nước biển một chuyến, kiểm tra sức khoẻ thật sự kỹ càng, để lâu tôi e không tốt, còn khả năng mang thai hay không tôi cũng không rõ, chỉ là nếu mà mang thai thì sẽ rất nguy hiểm cho cô ấy, đứa bé cũng sẽ sinh ra bị tật nguyền di chứng, cũng chẳng thể đoán nó có thể biến chứng thế nào nữa. Còn có...

Ông Trương ậm ờ không dám nói, ông hoàn toàn thật trạng trong thần trí nghĩ gì nói đó, đều thuật lại lành mạch đầy đủ cho Tích Lãng, thời khắc này tâm trạng hắn vô cùng tệ, cả biểu cảm cũng biến hoá nguy hiểm như muốn ngay lập tức đấm vỡ cái a tường lạnh băng phía sau, quanh người xuất hiện luồng khí cấm đến gần. Quả thực lần nào gặp Lục Nan Hy, tình trạng cô chỉ ngày càng tệ hơn, thuốc bổ để mà nói cũng không có tác dụng.

- Cứ nói.

Ông cẩn thận hai tay chéo nhau, ánh mắt dần trầm lại bình tĩnh, vô cùng khí khái chuyên nghiệp với nghề, liếc mắt liền chuyên tâm trở lại vấn đề đang nói.

- Còn có, tâm trạng thiếu phu nhân rất dễ bị kích động? Thường xuyên không ổn định, chẳng hạn việc gì cũng khiến cô ấy buồn rầu, thường xuyên nhớ về chuyện cũ mà đau lòng? Ngủ không yên giấc chất lượng, khi ngủ thường lại rất sâu?

- Cho nên?

Tích Lãng bình tĩnh hai mắt đối ông Trương như muốn tìm thấy niềm tin tưởng nào đó, trong giọng điệu ông ta, Lục Nan Hy sẽ không nặng nề lắm chứ? Quả thực những triệu chứng đó theo hắn quan sát đều xuất hiện. Thậm chí hắn cảm tưởng lúc nào cô cũng bồn chồn lo lắng, ánh mắt cô run rẩy cho hắn cảm giác khó mà diễn tả nỗi, chỉ có thể hình dung là thiếu an toàn. Nhớ đến cô khóc sướt mướt đứa bé hai người đã không còn đến thương tâm, hắn ở giữa lồng ngực như đá đè hơi thở khó khăn áp chế.

- Tôi cũng biết rõ gần đây thiếu phu nhân những tình huống ngoài ý muốn phát sinh, stress khiến cô ấy buồn phiền căng thẳng kéo dài một thời gian, có thể nói những triệu chứng trên, dấu hiệu của trầm cảm ở mức độ nhẹ có thể cưỡng chế khi phát hiện kịp thời.

Tích Lãng trừng mắt lớn hốt hoảng, ngạc nhiên một tiếng hỏi vặn lại. Ông Trương hào sảng nói bậy sao? Hắn không tin nhìn chằm chằm ông ta, tốt nhất đừng nên phỏng đoán bừa nếu không hắn sẽ không dễ bỏ qua đâu. Những bệnh tâm lý này không phải muốn nói đùa là đùa nhưng nhìn ông một mực nghiêm túc vô cùng, lời nói bình ổn vững chắc chuyên sâu kiến thức phân tích rõ ràng, có vẻ nói bừa? Hắn trong lòng như có bàn tay giày vò siết chặt, dựa người vào ghế nhắm nghiền mắt định thần, nghĩ đến hắn sẽ phải làm gì tiếp theo đối với cớ sự này. Không khí xung quanh đình trệ u ám, đến tiếng đồng hồ cổ điển khởi động qua lại cũng nghe rõ mồn một từng giây từng phút.

- Được rồi, tôi sẽ khuyên nhủ cô ấy đến bệnh viện một chuyến.

- Vâng, đại thiếu gia đến bệnh viện cứ liên lạc với tôi.

Ông Trương nhìn sâu vào Tích Lãng trầm ưu đặt lên bàn thuốc ông đã phân ra sẵn, thở dài một hơi quay lưng rời đi. Chính cửa sau khi đóng lại, một mảnh vắng lặng ảm đạm như tờ hắn cũng thở dài một hơi, mắt nhắm nghiền không thèm động cho đến khi không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, màn đêm cũng dần buông rèm. Hầu nhân bận rộn chuẩn bị một buổi tiệc nhỏ như thường lệ, ngày mai chính là ngày bọn Lâm Nhược Dụ rời Trung Quốc rồi.

Tiếng gõ cửa truyền đến, Tích Lãng không buồn nhúc nhích, đôi mắt gằn đỏ sâu thẳm như biển sâu lãnh đạm thấu xương. Hắn dạo gần đây không còn hút thuốc nữa, hiện tại gạc tàn lại đầy ấp đầu lọc, hơn phân nửa xì gà được mở bao. Tâm tư rối tung rối mù, chỉ cần mở mắt thực tại lại kéo hẳn trở lại, hắn biết phải làm gì đây? Cô trở thành như hiện tại không phải ai khác tác động trực ngoài hắn, đều liên quan hắn mà cô chuốc rắc rối vào người. Muốn giữ cô lại bên mình là trước kia hắn không nỡ buông, hiện tại nghĩ lại cô sẽ hạnh phúc?

- Lãng, em vào được không?

Giọng điệu trong trẻo đã biến đổi có chút khàn đặc Lục Nan Hy truyền đến. Tích Lãng nhanh chóng định thần lại, tay chân gấp gáp cất đi xì gà vào ngăn tủ bên dưới bàn. Giọng như từ lồng ngực truyền đến "ừ" một tiếng nhẹ hững như lông vũ như móng tay cào nhẹ vào trái tim Lục Nan Hy, cô không hiểu giọng điệu kia chất chứa cái gì, nhìn đến Tích Lãng đình trệ biểu cảm, lãnh đạm đối cô cũng không có nhìn ra. Hắn nhệt nhạt đi trông thấy, ông Trương đã nói gì với hắn hay có chuyện gì lại xảy ra nữa sao?

- Có chuyện gì vậy?

Lục Nan Hy tay ôm ipad, trên người đã thay ra chiếc váy xám nhạt trơn xuông đơn giản đến bắp đùi nhỏ, đi chân trần đến gần trước bàn, chớp chớp mắt lắc đầu, thực sự cũng không có gì to tát, cô chỉ là muốn uống thuốc ông Trương đưa đến, nằm nghỉ một chút có lẽ sẽ khoẻ còn xuống dưới nhà ngồi chơi cùng bọn Ngô Kỳ Phong. Nhưng lời nói ra đều cái gì cũng như bay đi hết.

- Anh làm sao? Đói bụng đúng không? Em đi gọi hầu nhân chuẩn bị một chút thức ăn.

- Đến đây.

Cô không khỏi tò mò, hắn làm sao thế nhỉ? Lời nào nói ra cũng đều rất khó khăn mà nói đến miệng. Tự động ngồi ở trong lòng hắn, hôn lên gò má kia ấm áp một nụ hôn, môi anh đào xinh đẹp nhuếch miệng cười động lòng người. Hắn cũng đã trầm tư rất lâu.

- Em từng nói muốn đi Nhật Bản? Chúng ta đi đi.

Hầu nhân đưa nước từ bên ngoài tiến đến, Lục Nan Hy cầm thuốc ở trên bàn hạ sốt uống vào một ngụm, cảm thấy yết hầu khô khốc đến phát đau cho nên tu hết cả một ly nước vào, như còn muốn uống nữa, lại đưa hầu nhân thay ly mới. Kinh ngạc Tích Lãng hỏi cô vấn đề du ngoạn Nhật Bản, quả thực cô đã từng mơ ước đến đấy từ lúc còn là tiểu nữ nhi cơ, là do cô đọc truyện anime Nhật quá nhiều mà sinh mơ tưởng, tuổi đấy ai cũng như cô mà thôi, hiện tại cũng còn lưu lại mơ tưởng một chút, nếu có được có hội đó thì thật hảo nhưng mà thời khắc này, hắn giọng điệu trầm thấp, cô không phải ảo tưởng nghe ra còn có xen lẫn ngậm ngùi, như đánh vào lòng một tiếng đánh, yết hầu khô khốc lại như bị chặn lại, nghẹn lời.

- Tại sao?

Tích Lãng không có trả lời Lục Nan Hy, tiếp tục thầm thì vừa đủ cho cô nghe nhưng cũng như đang tự hỏi chính mình.

- Cư lại ở Nhật Bản thấy hảo không? Thời tiết ôn hoà phong cảnh hữu tình. Hay cùng bọn Hàn Ý Nhi ở Pháp? Thời gian tịnh dưỡng thấy cũng không tệ. Ở Mỹ em quen thuộc cũng có thể. Cũng không phải ngay lập tức, đợi tôi sắp xếp mọi thứ.

- Anh đang nói cái gì? Cái gì mà cư đi? Anh say hả?

Rõ ràng Lục Nan Hy bên mũi không có mùi rượu, chỉ có mùi thuốc lá nồng đậm. Có phải dạo này cô kiểm hắn không được uống cà phê thường xuyên cho nên hắn tâm tình không tốt?

- Phu nhân, nước của người.

Lục Nan Hy chợt thấy không muốn uống nữa, ái ngại cho hầu nhân đi ra ngoài, để lại ly nước lên bàn như cũ. Ánh mắt phượng xinh đẹp có chú ửng hồng nhìn hắn không đổi, hắn một cái nhìn cũng chưa từng đặt ở cô. Thuốc hình như dần có tác dụng, cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn ban nãy rất nhiều.

- Không có gì, ngày mai em cùng tôi đến bệnh viện xem bệnh trạng thế nào. Có lẽ bọn Hàn Ý Nhi đang đợi bên dưới.

Quét mắt đến Lục Nan Hy chân trần, Tích Lãng vô cùng nhẹ nhàng bế cả người cô lên, cô một tay ôm ipad một tay ôm lấy cổ hắn bộ dáng chật vật. Hắn tiến phòng chính mà mang giúp cô tất, khoác thêm áo khoác da cừu sau mới thuận ý cho cô di chuyển. Đi ngang qua phòng Tống Thiên Tình, Tích Lãng vẫn là gõ cửa gọi con bé xuống cùng, ngại ngùng ở trong phòng gị mọ cũng không phải cách, hắn cũng không còn để ý nữa.

- Em là muội muội Tống Tư Tình?

Tống Thiên Tình theo phản xạ nhìn đến cái nữ nhân đích danh chị mình Tống Tư Tình nhũ danh, ánh mắt thập phần vài phần lạnh đề phòng quét qua, đại khái dò xét ngũ quan tinh xảo môi cười ôn nhu thuận khí xinh đẹp, mày liễu đôi lúc lại nhíu nhẹ lại, so với cái Virginia còn muốn đẹp hơn nhiều nhiều lần, cái cười kia ngọt ngào còn hơn mạch nha, đôi mắt phượng có chút vô hồn lại thoáng như hữu đen trắng rõ rệt cong hình lưỡi liềm, tóc tuỳ ý buộc sướt lên đuôi ngựa nhưng lại hơi rối, tóc mai rũ rượi ở bên tai, làn da trắng nõn, gương mặt dù mỹ mạo đến khó thở nhưng lại thất sắc rất không khoẻ, trong suốt như búp bê sứ mỏng manh không khác, chiếc váy xám nhạt ôm sát cơ thể càng khiến cô thấy gầy gò. Phong thái này, làn sắc này không khác Tống Tư Tình một điểm nào, chớp chớp mắt Tống Thiên Tình xúc cảm trong lòng nhỏ bé từ tốn đi đến ôm lấy Lục Nan Hy không do dự, ở đáy mắt hàn quang không còn lưu lạnh nhạt nữa.

- Chị hai, em nhớ chị nhiều lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.