Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 39: Nắm lấy góc áo không buông



"Tích Lãng, có bao giờ anh rung động hay con tim lạnh băng kia lỡ nhịp nhẹ vì em không?" Nan Hy chỉ có nghĩ ngợi, không có dám trực tiếp mở miệng vì cảm giác nếu nói ra điều đó, thì thật có lỗi với Lăng gia, đây là không phải nằm trong khuôn khổ công việc nữa.

Cô đã bao lần nghĩ ngợi và có cảm giác này.

Cô không nói gì thêm, chỉ có âm thầm nắm lấy góc áo hắn không buông, đầu óc nặng nề mệt mỏi, tay vẫn dùng sức nhưng mắt đã lờ đờ, mở hết nổi rồi, là dựa vào lòng hắn rồi thiếp đi lúc nào không hay. Tích Lãng ánh mắt như muốn trách mắng, con mèo vụng về này, lúc nào cũng thiếp đi trên người hắn, mè nheo làm nũng đến mệt rồi bỏ cuộc đi ngủ, muốn rối loạn với cảm xúc cô thay đổi không kịp phản ứng.

Đến khi hắn đã mỏi, nhìn cô tư thế ngồi thẳng, đầu nghiêng vào ngực mình, hắn là sợ cô nhức mỏi, vươn tay bế cô nằm thẳng trở lại thì gấu áo hắn cô nắm chặt không có buông làm vướng lại, nhíu mày, xoay người liền bị nơi cô nắm kéo chặt, mém ngã vào cô nhưng là hắn trụ hai tay, may là không có ngã, chỉ là mặt hắn cô đối nhau rất gần, tựa như có thể nghe được hơi thở của nhau, hơi thở nóng của cô ngọt ngào thơm tho cuốn hút hắn, trợn to mắt nhìn dung nhan mỹ mạo của cô ngủ say. Tim lại đập nhanh, thổn thức. Lại chạm đến thứ hắn chán ghét, liền đứng thẳng người, mạnh mẽ rút tay cô ra khỏi, làm cô giật mình một cái, cũng không có tỉnh dậy mà là trở người, bĩu môi ôm lấy chiếc gối dài mà ngủ tiếp.

Hắn bỏ đi ra ngoài, nhưng tầm mắt lại lia trúng đầu ngón tay cô nhuộm đỏ băng cá nhân, hắn nhắm mắt thở mạnh, tức giận thở phì phò, nhất quyết đi khỏi.

Bích Vũ trang hoàng, đèn lấp loé tối màu, hầu như không nhìn rõ mặt mũi ai là ai. Hắn là phòng bao hạng siêu đẳng, thẻ vàng cầm trên tay, là ai nhìn cũng bằng con mắt khác thường, kính nể vài phần, thân phận cũng không tệ đâu. Với hắn tư chất quyền quý, cao quý từ xương tuỷ, hơi thở tản khí lạnh băng làm ai nhìn ngay con ngươi hổ phách hắn cũng đông cứng, tự động thuần phục dưới tay.

- Mậu Hoạch Ma, anh như vậy là không được đâu...ưm....ha ha ha....aaa...

Tích Lãng trước mắt còn có hai nam nhân khác chung. Đều là bạn hữu, là cùng giao du được nhiều năm, giúp đỡ qua lại cũng là trên sinh tử nhiều lần. Dù hắn nói không hắc đạo nhưng quy tắc ngầm thì hắn không thiếu, quy tắc ngầm không phải dạng bình thường mà là mang quy định 2:10.

Hai hạn định, mười phần lời.

Vô số tiếng rên rỉ, nỉ non hoang ái nữ nhân bên tay, hắn khó chịu, trong đầu chỉ còn hình ảnh cô nằm dưới thân hắn rên rỉ. Hắn mặt mày nhăn nhó, tâm trạng như hàng ngàn con kiến di chuyển trong lòng ngứa ngáy, nâng chân, đạp mạnh vào bàn lớn, châm cigar thả khói phì phò.

- Cút hết ra ngoài.

Nghe tiếng hắn, đa số mị lực là 1000%, nữ nhân xinh đẹp duyên dáng ngồi đầy phòng bao đều xanh mét, sợ sệt, nữ nhân ngồi trong lòng Mậu Hoạch Ma hoảng hốt một cái vì bàn tự dưng chấn động mạnh, ôm cổ Mậu Hoạch Ma, hôn má một cái nũng nịu.

- Honey...ừm.... em muốn ở lại với Hoạch Ma của em nhaa...

Giọng điệu kéo dài, nũng muốn chảy nước, hắn nghe thì càng chói tai. Là cô hình như chưa bao giờ dùng giọng điệu đó đối hắn, là xem như hắn may mắn đi.

Lư Phồn Hưng ngồi đối diện, vẫn uống hết ly này đến ly khác, không có cảm xúc nào, cũng không có chấp nhận nữ nhân nào đến gần, một thân một rượu. Đến Lư Phồn Hưng vô cảm còn thấy cảnh này thực khiếm nhã, anh sắp sởn cả da gà rồi.

"Lão đại bảo cút, còn dám ở lại sao? Ăn tôm hùm?"

Hắn nghe đến cái quái gì là "tôm hùm", tâm tình khó chịu bỗng khoé miệng giật giật. Nhưng vẻ ngoài lãnh băng không thay đổi, tằng hắng một tiếng tạo điệu bộ, đá chân Lư Phồn Thành, liếc mắt hạ giọng nhỏ "gan hùm."

Là Lư Phồn Hưng giả danh học giả, học ít mà biết nhiều, nhưng cái biết nhiều còn phải suy xét lại, là chuyên gia sửa văn đến độ lão luyện, nhiều khi không chú ý thì liền nghe như vậy đúng đắn.

Mậu Hoạch Ma nhuếch khoé môi, buông tay mỹ nhân ra, luyến tiếc cà cưa đùng đẩy không muốn rời.

- Hoạch Ma...honeyy....

- Baby, anh...yêu em nhưng chắc "cha mẹ" khó tính ngồi kia không chấp nhận, ly gián chúng ta.....hà hà...

- Cút.....

Hắn một tay quăng nát ly rượu vào hắc tường lớn, tiếng vỡ nát làm ai cũng giật mình, chỉ có Lư Phồn Hưng là thản nhiên ực rượu như nước, Không có ý định để ý xung quanh mình. Tích Lãng càng nhìn càng tức giận, là hắn phải nói đến lần thứ 2 còn chưa ra ngoài.

Nữ nhân phòng bao sợ hãi, vội vã quay đi, đến Mậu Hoạch Ma muốn đùa giỡn tiếp tục cũng không có khả năng.

- Lão đại, thực quá đáng nha, đang ngao ngớn mỹ nữ a!!! Đền cho ta!!!

Tích Lãng liếc nửa mắt, hằm hằm mặt nhìn khoảng không tối, ánh mắt nửa phần là sương mù.

Cửa; giây sau đẩy ra liền lập tức, ngước mắt là Ngô Kỳ Phong đến, nhận ra được không khí dị thường, cố gắng bật cười thành tiếng một cái, bước chân đi đứng cẩn thận hơn một chút, vẫn nên phòng ngừa hơn chữa bệnh đi.

- A Phiến* bản mới hôm nay, kịch tính, Lãng Lãng muốn nhìn nốt không? Hay Thành Thành? Hay Ma Ma?

*A Phiến: phim người lớn (đại khái sex).

- Lão đại là muốn ăn thịt tươi hơn là ngắm nghía trưng bày qua màn hình? Làm lẩu ngay bây giờ mới nóng. Thổi phù phù, bỏ miệng ngọt ngay giòn tan. Đi theo biết bao lâu, cũng phải hiểu ý chứ, làm việc sơ suất quá.

Mậu Hoạch Ma thêm mắm dặm muối, cùng Ngô Kỳ Phong hài hước tấu hài, quả thực trong các đại hảo hán này là đầy đủ thể loại, người nhây, người căng, người im lặng, trầm mặc với mọi thứ trên đời, như ngồi thưởng thức bên bờ suối, suối chảy mặc suối, ta uống cứ uống. Ta bất biến giữa dòng đời dạng biến.

- Gỗ lão, có muốn cùng lão đại chung vui không? Không ngon không lấy tiền nha. Còn có combo quà tặng thêm...hehe...

Ngô Kỳ Phong nuốt nước bọt một cái, cổ họng lên xuống, giọng cười biến thái hết nấc, nhìn đến Tích Lãng hắn thực sự tức giận, ánh mắt đáng sợ, hàn khí dày đặc trong ánh mắt viên đạn hổ phách chói kia, làm ai cũng bị bệnh tinh thần áp bức, có vẻ bắn về phía ai bất kì lúc nào nguy hiểm.

Hắn chẳng nói chẳng rằng, uống cạn ly rượu khác vừa rót, mặc kệ Mâu Hoạch Ma và Ngô Kỳ Phong, cặp đôi đồng tiến thao thao bất tuyệt, một hơi nghênh ngang bỏ đi.

- Lãng Lãng, rủ chúng ta đến đây mục đích là về trước a.....

- Đừng lo, lão đại chắc hẳn đi tìm Tiểu Phiến xinh đẹp cùng ăn lẩu, hay đến Tự Thanh đánh mạt chược.

Ngô Kỳ Phong quơ cùi trỏ chạm Mậu Hoạch Ma, cười rần một cái, nhập cuộc. Là hắn vừa bỏ đi, nữ nhân phòng bao dòm ngó, biết rằng không còn kỳ đà cản mũi nên tự động chạy vào phòng bao như cũ, chỉ là lần vào này còn được hoan nghênh nồng hậu hơn lần trước.

Nan Hy nửa đêm choàng tỉnh, mở mắt một giây, tay quơ loạn bên cạnh, thì đã phát hiện khoảng trống, khoảng trống đó cũng biểu hiện rằng khoảng trống trong lòng cô, nó làm cô cảm thấy lạnh lẽo, ngồi ngang người, dựa đầu vào thành giường mộc phượng lớn, suy tư chiếm lấy trí óc cô, mỗi nhịp thở dâng lên sự mất mát khó tả. Đưa tay chạm nhẹ đến điêu khắc phượng, chất gỗ làm tay cô trơn nhẵn yêu thích.

Hắn chẳng lẽ một giây cũng không muốn ở gần cô, như vậy sao còn tỏ ý giả vờ ngọt ngào an ủi, có biết như vậy cô sẽ rơi sâu hơn vào hố mà cô đang rất khó khăn cố gắng thoát ra?

Không gian tối om, nhìn ra ngoài cũng tối om một màu. Là hắn đang ở đâu mới được? Thế giới rộng lớn này, nói đâu xa, Trung Quốc rộng lớn này, xong hợp đồng, cô không còn dính liếu tới họ nữa, vậy cô sẽ đi đâu? Cô không còn người thân thiết nào để nói chuyện nói vãn, cô là phải dành thời gian suy nghĩ đến cái chuyện đó.

Nhắc đến đây mới nhớ, chiếc áo khoác mà tên bác sĩ "trên trời rơi xuống" tốt bụng đó giúp cô, vậy hiện tại nó ở đâu? Cô sợ hắn sẽ nhìn thấy thôi, cô biết hắn không yêu thích gì cô, không ưa mắt nhưng hắn tính độc chiếm sở hữu là tối thượng, hắn là không thể để đồ của hắn trong tay người khác. Thực sự rất kinh khủng nếu hắn vô tình bằng cách nào nhìn thấy chiếc áo đó, cô phải mau chóng tìm cho ra mà phi tang, đợi đến khi gặp lại đi sẽ trả lại sau.

Vừa nói làm liền, cô không còn cảm thấy buồn bã, thay vào đó là sợ hãi, mau chóng chạy đi tìm kiếm, cô mặc dù không muốn làm phiền hầu nhân nhưng không làm phiền không được. Cô lính quýnh cũng chả biết gọi người nào, ái ngại nhìn tới lui. Cuối cùng, vẫn quyết định không gọi ai mà chạy ra ngoài, đi đến phòng giặc giũ. Nhưng cô vừa ra đến sân Cẩm Viên thì xe hắn lại rẽ vào, cô hết đường chạy, bí bách, cô chắc chắn hắn đã chưa nhìn thấy cô, cô trốn lách vào hoa viên. Hắn thật sự chưa có nhìn thấy cô, là đèn pha chiếu thẳng đến, hắn nhìn gương chiếu hậu phía sau nên hoàn toàn không có để ý. Thông qua hoa viên, cô đã nhanh chóng đi tìm vật phi tang.

Đến cả nhà giặt, cũng chẳng tìm thấy đâu, trời gần hửng sáng, suốt quá trình cô hớt hải tìm kiếm liên tay nhưng sau một hồi, cô ngưng động hoạt động, ánh mắt ngưng trọng trong không trung, hắn không nhìn thấy cô, chẳng lẽ không nổi xung thiên tìm kiếm ư? Là hắn nhẫn tâm đến độ hiện tại không cần quan tâm cô nơi nào, vì sao không xuất hiện trước mắt hắn?

Đã vậy, vì tìm không được, trong lòng càng lo lắng, bực tức, ngậm ngùi bỏ ra khỏi.

Hầu nhân ban chiều cầm lấy chiếc áo liền mang vào cùng giặt thẳng thớm, với công suất như cỗ máy, tất cả hoàn tất trong vòng một nốt nhạc. Chiếc áo kia hiện tại đang "ngự" tại phòng thay đồ, lẫn trong đống vest của hắn mà treo lên ngay ngắn thành hàng.

Cô cắn móng tay, chạy tới chạy lui rã cả chân, cắn răng đợi đến sáng, cô nhất định phải tìm cho bằng được ra.

Tay cô vịn thang lầu mệt mỏi, lắc đầu ngán ngẩm nhìn bậc thang dài xa tận trên kia, cô than thở cũng chẳng phải cô cũng biết mệt, đã bình thường Cẩm Viên rộng, nay cô toàn thân rã rời lại càng thấy Cẩm Viên mênh mông bát ngát, cò bay thẳng cánh còn có thể. Thở dài một cái, chạy thần tốc lên, giây sau liền ngồi phịch xuống nghỉ chân, là một chuyến đi dài nha...

Qua ngang thư phòng, định bụng đi thẳng qua, nhưng chính vì ánh đèn sáng mà dừng lại. Cô đã chưa bao giờ nhìn thấy hắn nằm nghỉ ngơi một cách thoải mái, hắn luôn luôn bận rộn sáng đến tối, qua đêm suốt sáng. Là tại sao? Nhưng người có tiền, trên vạn người cuộc sống là thế này? Không có lấy thời gian nằm ngủ tử tế đi. Khổ ải quá, ôi!!! Tiền là gì?

Cô bấm tay, có nên quay xuống pha cho hắn tách cà phê, nhưng nhìn lại cái thang dài kia, thôi bỏ qua đi...hai chân cô nhức đến độ muốn cưa bỏ nhưng cưa rồi sẽ đi bằng gì, cô lắc đầu, không nên nghĩ thêm, quá vớ vấn, trình độ nghĩ nhảm lại tăng level mới~~ haizzz...

Vươn tay định gõ, nhưng lại rút tay trở lại. Giơ tay tiếp tục, giây sau lại buông thả. Cô đến khi nào mới có bản lĩnh trước mắt hắn tự nhiên như không?

Hắn một tay chống đầu, dựa toàn thân vào bàn phượng mộc lớn, ánh đèn chói sáng xuống thuỷ tinh kính, hắt vào đồng tử hổ phách hắn càng hiện nét thâm tình, làm nữ nhân dao động tâm tình nếu tinh quang nhìn thấy được. Môi bạc thả lỏng, còn có nét cười nhẹ, tóc rũ xuống che phũ qua chân mày kiếm đậm, tim hắn đập lỡ nhịp, trật đi trật lại nhiều lần. Hơi thở pha lẫn mùi men nồng nặc, thơm mát.

Một mực nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đang sáng kia, tập trung quá mức, "đầu lạnh" hoàn toàn tỉnh táo đến đủ thức tỉnh mọi thứ đến phi phàm, là hình ảnh Lăng Khấu Thiên đang cưỡi ngựa, Lăng Khấu Thiên ở buổi đấu giá, Lăng Khấu Thiên...nhưng nhìn thật kỹ, hắn lại nhìn ra phong thái Lăng Khấu Thiên trong ảnh và Lăng Khấu Thiên bên cạnh hắn, hoàn toàn tư thái không giống nhau. Nếu so ra, hắn có thể dám khẳng định đây là hai người hoàn toàn khác nhau nếu hắn chưa gặp qua.

Nghĩ lại, hắn vậy lại đi ngắm trộm Lăng Khấu Thiên? Hiện tại, sự hoạt động tay chân của hắn, con người hắn, hắn cũng không điều khiển được nữa rồi. Nhanh chóng đóng laptop một cái "bụp...". Cô đứng bên ngoài, áp sát tay vào cửa lớn, cũng giật mình vì tiếng động phát ra mới thì. Hắn lại tức giận sao? Vậy cô phải chuồn lẹ mới được, nếu không muốn bị vạ lây, giận cá chém thớt thì ai qua được Tích Lãng đâu. Nhưng vừa xoay người, cửa lại bật ra khỏi, cô quay mặt, hắn hung tợn nhìn, cô sợ hãi vụt chạy nhưng không nhanh bằng hắn vươn tay ngang eo cô mà kéo vào lòng.

Hắn đè ép cô vào tường lạnh cẩm thạch lạnh lẽo, cô mặt mày xanh mét, tay chân thả lỏng hoàn toàn, không dám động đậy. Mặt chạm mặt, hắn mũi chạm đến mũi cô, hai mắt đối nhau, đồng tử hắn chói sáng hổ phách làm cô càng bị xoáy vào sâu, cô dường như không thể điều khiển nổi tim đập mạnh, lồng ngực hoạt động mạnh mẽ, mặt mày đỏ ửng, xấu hổ tuyệt đối. Liếm môi một cái ẩm, quay mặt sang chỗ khác.

Hắn bị mùi hương ngọt ngào trên người cô thu hút, bản tính nam nhân trỗi dậy chiếm lấy hắn, liền muốn ăn cô ngay lập tức, nuốt vào bụng một cái tiểu khối ngọt bạch thỏ trước mắt. Cô tóc tuỳ ý thả, tóc con rủ xuống chướng đi mắt, bay loạn, đưa tay vén gọn qua, mắt chung thuỷ không dám lại nhìn mắt lên.

Xung quanh im lặng đến dị thường, hắn gần cô như vậy, hơi thở cô gấp gáp, nóng phừng phừng, hắn đang từ từ nghe nhịp đập tim cô mà mê man không thiết động tay chân. Nữ nhân này, hắn sợ ở chỗ, hắn mạnh tay, có khi đứt làm đôi như tấm vải mỏng hay không?

- Cô có phải tế bào phát triển có vấn đề? Cao không nổi mà ốm cũng không cải thiện được.

Hắn liếc mắt ghét bỏ, giọng điệu cố tình hạ thấp khó nghe, nhìn cô từ trên xuống, nghe lời này, tâm trạng cô liền trùng xuống tám thước lòng. Chớp chớp mắt, tự ái nhẹ lướt qua như có ai dùng lông vũ kích thích cô.

- Nữ nhân như này là chuẩn con gà mái rồi, cân đối, không quá cao cũng không quá thấp.

Hắn không có đáp lời, càng ngày càng thấy cô cách nói chuyện khá khó hiểu, xoay người, buông tay ra, bỏ đi một nước vào phòng. Cô thì đứng lặng tại chỗ, nhìn theo bóng lưng hắn, cô tận sâu trong thâm tâm hắn cảm giác đơn độc, buồn bã sao lại nổi lên trong suy nghĩ cô thế này?

Hắn sao có thể đơn độc, cô đơn? Không có núi này, cũng có núi nọ. Hắn làm bá chủ nhiều núi cũng không ngại, đâu đến phiên cô lo thay đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.