Tổng Tài, Anh Thực Không Có Đạo Lý!

Chương 55: Biến cố lớn



- Các người...tôi nói thông tin đó không có lý...

Lý Dân Sư đứng giữa ban quản trị mà hét lớn không chút kiêng dè, nữ nhân nhỏ nhắn, gương mặt xinh như hoa, nét rất êm mắt nhìn, cứ nhìn một lần lại muốn nhìn thêm lần nữa, có thể nói không thể rời mắt nhưng khí thế lại quá bị o ép.

- Không có lửa, sao lại có khói? Chúng tôi đã nói trước khi bắt đầu hợp đồng, không được có bất cứ tin đồn gì bê bối, dù có thật hay không, tuỳ cô hạn định sắp xếp.

- Cô cũng đã cam kết nhất định, một lời như đã nói.

- Hiện tại đứng đây tố cáo làm loạn, chúng tôi không có nghĩa vụ giải quyết, cũng không có thời gian lắng nghe cô đối lý lẽ bướng bỉnh.

- Với đối xứng hành động ngông cuồng hôm nay không chút tổ chức, liền thấy cô đã không thích hợp cho chúng tôi Tích thị gửi gắm hình ảnh.

- Tích Lãng, anh tin em, em không có thật sự như trên tin nói.

Cô vẻ mặt khốn khổ, vốn định muốn mang thần biển chữa cháy, thực sự rất cần công việc này che chắn, Tích Lãng lại như có vẻ không quan tâm lắm chuyện này, nhìn ra ngoài, ngồi nghịch chân một cách lạ thường, không hề để tiến nội dung cuộc họp này diễn ra thế này, nhưng nhìn lại có lẽ thích hợp gọi là buổi vạch trần tội lỗi, hoàn toàn có người thọc gậy bánh xe. Vốn biết hết tất cả, nhưng thay đổi thì không đổi, đây đã là định lý, đứng trên cao không vững chắc thì chuyện bị đẩy xuống là thường tình.

- Ở vị trí này lâu rồi, hiện tại có người khác tiếng tăm hơn, chúng tôi chẳng lẽ không có quyền thay mới?

Lý Dân Sư trợn mắt đẹp lên, không chút đáng sợ mà ngược lại đáng thương thập phần, muốn khóc đến nơi, viền mắt đỏ ửng nhưng cố gắng cầm lại lệ.

- Nhưng rõ ràng, là vì tin nhảm này mới...sao có thể....Tích Lãng em......

- Chúng tôi mời cô công tư phân minh, ở nơi này giúp cô, chỉ có mỗi người một phiếu thiện, cấp trên ảnh hưởng cấp mấy cũng không thể thay đổi được điều gì, đây là mang tính ảnh hưởng...cô vẫn chưa hiểu sao?

Là trong phòng họp này, nói rõ ràng không có ai là thật lòng vừa mắt với Tích Lãng độc đoán, là cảnh báo cô nhưng chầm chĩa mũi nhọn vào hắn.

Nhìn Lý Dân Sư thái độ, trong thần trí hắn liền hưng phấn, nếu như không thể nói nhiều thì nói ít hơn đi; là phụ nữ, không nên nói nhiều, điều đó tạo nên cho mình một trường phái khác, một đẳng cấp khác, xa bật bình phàm giữa hàng vạn phụ nữ.

- Được rồi, kết thúc cuộc họp. Chúc mọi người cao tiến sự xa.

Hắn kiên trì quá 30 phút, chịu không nổi nữa, một thân ảnh lịch thiệp ngời ngời, cười nhuếch mép nhìn cả phòng họp ánh mắt đáng sợ vô cùng, nghênh ngang quay đi. Ra đến cửa, bỏ lại cho Mộ Phi một câu "Điều tra."

- TMN Hôm nay là ngày quái!!!

Hắn quyệt môi thầm mắng, nhìn xe phía trước, gạt tay ý bảo Mộ Phi không cần đi theo, chìa khoá tự giác đưa ra, anh chỉ có dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn xe rời đi. Đã quen như vậy rồi cho nên anh cũng không nhất thiết tò mò.

Tích Lãng không biết bản thân lái đến đâu, chỉ có nhìn lại, đã đậu xe dưới đồi cỏ lớn. Hắn từng bước đi từng bậc thang lên cao, là lần đầu tiên hắn cõng một nữ nhân trên lưng, và cũng là lần đầu tiên tâm tư thoải mái nhất nhưng chính hắn cũng không hiểu được tại sao lúc đó bản thân nổi giận tổn thương cô, chính cô là nữ nhân giúp hắn thoát khỏi thế giới bị người khác đặt áp lực bắt buộc cồng cái mất tự do là uỷ thác trên vai.

Thảm cỏ mịn, nam nhân tuấn tú nằm dài người thoải mái, trên khuôn mặt không chút nào lạnh lùng nữa nhưng lại không làm người khác mất đi tấm chắn vô hình, không thể chạm đến.

Thở dài vô cùng tự nhiên, không cần để ý hình ảnh, cái gì tự tôn nữa.

Nhìn lại lòng bàn tay bản thân, các đốt tay dài thon xinh đẹp, đôi khi hắn cũng không tin vào mắt mình, rằng là đôi lúc nhìn nó rất siêu phàm nhưng đôi lúc lại rất đáng sợ. Với đôi tay bản thân, hoa lệ lệ nhưng, hắn là đã làm gì để khiến cho chính mình cũng ghê sợ đâu?

Tống Tư Tình từng nói, cô rất thích ngắm nhìn tay của anh, làm cái gì cũng nhìn thấy đẹp mắt.

Cô còn nói....

- Không....

- Không ngờ, tôi lại có thể vô tình gặp được Tích tổng tại thượng ở nơi thế này.

Một giọng nam dần gần tiến gần, hắn trở về trạng thái cũ, mím môi khó chịu đứng thẳng người, vuốt tóc lại nhanh chóng, nhìn theo hướng giọng phát ra.

- Chào.

Thương Quàn Tuấn vỗ tay kịch liệt, như thể nhìn thấy thần tượng bản thân, ánh mắt sáng rỡ, anh nhanh chân phi đến như bay, nhìn lại vận vest cùng cách cư xử thực không hợp cho lắm.

Hắn không chút thay đổi sắc mặt, ngược lại còn muốn rời khỏi đi.

- Khoan đã, theo tôi thấy, Viễn Bảo cùng Tích thị không xa nhau bao nhiêu, ý ở đây tôi muốn nói, là nếu tìm thấy một sơ hở nhỏ thì có thể Tích thị không giữ được vị trí độc tôn thương trường nữa, liệu Tích tổng hiểu chứ?

- Sao? Chiêu này cũ quá rồi.

Tích Lãng nhớ lại, lúc nào gặp nhau, Thương Quàn Tuấn đều dùng ý khích tướng, để làm dao động hắn tính kiên định khó dời. Nhưng lần này, hắn nhìn rõ cậu ta khuôn mặt quá mức đắc ý.

- Nói trắng ra Tích tổng không hiểu rồi, ý tôi rất đơn giản, vốn tưởng Tích tổng đây sẽ nhanh trí hiểu ngay nhưng là lời đồn vẫn mãi lời đồn...

- Đủ rồi, tôi bản lĩnh nói thẳng, không thích đoán tới lui với óc chó, đương nhiên không cùng ngôn ngữ nên không thể hiểu, vốn dĩ tâm chi không cùng hướng đi thẳng, có nhiều ngã rẽ quá mức nhảm nhí.

Thương Quàn Tuấn có mối cừu hận riêng tư khó nói, nghe vậy khó mà không tức khí dâng trào.

- Được, tao nói thẳng, vụ mày lùm xùm với Lăng gia đừng tưởng tao không biết, đừng tưởng tao khích tướng xuông, vốn nhiều lần trước là đùa giỡn nhưng hiện tại là không thể rồi. Tao hiểu mồn một chuyện, đừng để tao với báo chí, người tung người hứng.

Trong ánh mắt Tích Lãng xuất hiện tia dao động nhưng rất nhanh trong ba giây sau. Hắn mỉm cười một cái đáng sợ khó dò được tâm tư.

- Thì sao? Nói tiếp nghe xem.

- Hoang đường, mày đừng có giả vờ giả vịt, tao biết mày hiểu rõ. Chỉ có rận mới biết trong chăn có gì!

Rận?

Hắn lắc đầu, vẻ mặt bất chợt như ngây thơ ra làm Thương Quàn Tuấn ngày càng không chịu được.

- Tôi hiểu rồi, hiểu ở chỗ...chính vì vậy Thương Quý lại không để cậu làm nắm chính mà uỷ thác Thương Hiên Tiến dù là con út, vốn dĩ con trưởng chỉ có thể làm những trò ngu xuẩn, không ra chuyện, rình mò từng tin tức nhưng thực ra vô dụng, không chút tiềm năng. Tôi bình thường rất dễ tính, nếu muốn đường sống, tôi liền chừa đường sống nhưng trừ khi nghịch ý, tốt nhất, cậu đừng nên để Thương Quý đến đây quỳ dưới chân tôi lần thứ hai, là con, bổn phận cho cha cảm thấy tự hào một chút và, đánh giày rất cần tâm tư cẩn thận, nếu không, sẽ không sạch vết bẩn, cùng mùi da đáng tiền quá nồng nặc...

Hắn cảm thấy đủ lời lẽ, không thông báo mà xoay người rời đi lập tức, chiến thắng vang dội. Thương Quàn Tuấn chửi mắng thậm tệ sau lưng vì bực tức hắn sao lại dám nói tên cha anh ra như vậy lăng mạ, hắn cũng không để ý chỉ có than vãn, thể trạng uể oải, ngày hôm nay đúng là, vận hạn, không giây phút nào yên ắng.

Lên kế hoạch trốn thoát...

Nan Hy lo lắng, cô nhìn lại ngày mai là bắt đầu ngày gặp nhân viên mới. Cô cắn răng, Tích thị luôn như vậy từ lúc thành lập đến nay, nhầm cho nhân viên có thể gặp mặt hết tất cả cấp trên tụ họp, giao lưu thân thiện, tạo điều kiện gần gũi thoải mái trong quá trình làm việc.

Đến lúc ấy phải đi đứng thế nào? Phải ăn nói thế nào cho lấy được nhiều yêu mến? Haizzz...

Liệu có gặp Tích Lãng không?

Hắn sẽ như thế nào nhìn thấy? Tuấn tú rạng ngời lãnh đạm hay làm một ông chủ vui vẻ dễ gần, nhưng đúng đây là một cái cố tình, cô không có thi tuyển như các người khác nhưng lại được chọn, không thể nào.

Ngó qua ngó lại, Tuệ Mẫn Mễ ăn trưa xong thì lại ra ngoài, để Lục Nan Hy phải rửa chén cô đơn một mình.

- Khách đến nhà...nha nha...khách đến nhà...Hy Hy....có khách này....

Giọng hét ầm ĩ này còn là của ai được? Cầm Như lôi kéo Quân Quyết Hiêm đi vào tự nhiên như không, cô còn chưa kịp để xuống chén đĩa thì Cầm Như đã mở cửa vì lan theo tiếng nước chảy.

- Khách đến, cậu không thể cho tớ một cốc cà phê aa? Quên...cả chồng mình nữa, hai ly nha, lão công tớ uống ít đường, còn tớ như cũ nhaaa....

Nan Hy đối mặt trực tiếp cô, đưa hai tay đang đeo bao tay mà giơ lên, mắt híp lại, mặt đen như mới bị ăn giấm, hai má đỏ ửng vì cầm cự cơn giận muốn hét lớn.

- Hai cậu đến đây làm gì?

Đặt hai cốc cà phê xuống không chút vui vẻ, cố ý dằn mâm sán chén, nhưng hai vợ chồng nhà này như thể mặt cũng chai sạn luôn rồi. Hết cách, cô cũng ngồi xuống, thay vào đó cho bản thân trà nóng vì cấp này cổ họng cô không được khoẻ, cứ đau miết.

- Còn nói a? Tớ đến là vì cậu, muốn xem tiến triển cậu cùng Phong Đường Minh thế nào rồi thôi.

Nhắc đến Phong Đường Minh, cô cũng quên bẵng mất anh, đến giờ còn không nhớ rõ khuôn mặt như thế nào.

- Tớ đã không phải nói, giữa tớ cùng anh ta chẳng thể tiến triển hơn, cậu dai quá đó, hơn bạch tuộc hay đĩa hút máu đây?

- Bạch tuộc sao dễ thương như tớ...à mà xàm quá, nhưng nói đi cũng phải nói lại, ánh mắt Phong Đường Minh nhìn cậu mùi mẫn đến độ tớ cùng lão công tớ muốn chín cây ngay luôn đó. Với, anh ta là đại minh tinh, quá là cực phẩm.

Cô sắp đỡ đầu không nổi, là muốn Cầm Như ngừng cái từ "LÃO CÔNG CỦA TỚ". Quá mức chói tai~~

"Au: Lão công người ta, người ta hãnh diện? Là cô đang ganh tỵ a? Người gì tính tình kỳ cục hà......"

Phối hợp đưa ra điện thoại với tin tức "Phong Đường Minh nghi vấn tình cảm quan hệ với Lưu Biến Hàn Doãn."

- Bình thường thôi, đóng phim với nhau, cứ như mở máy là nhìn vào mắt đối phương hết thời gian thời lượng, sao có thể không nảy sinh tình cảm?

Ngẫm lại, Lưu Biến Hàn Doãn là ảnh hậu năm nay, thực sự không phải dạng vừa. Lý do Nan Hy biết là cô làm đại sứ cho nhiều thương hiệu nổi tiếng, là gương mặt được săn đón.

Lật xuống khung khác, một tháng trước "Phong Đường Minh nghi vấn tình cảm quan hệ với Chung Khiết Nhiên."

Cô trợn mắt " Ai, Quá phong lưu." Xua tay kịch liệt.

- Không được không được.

- Không phải như vậy.

Cầm Như cầm tay cô lại xua loạn, không thể nghĩ hành động của bản thân đang dẫn đến kết cục tiêu cực.

- Tớ đưa ra là muốn cậu thấy sức hút thế nào, chứ không phải phê bình để cậu tránh xa.

- Đúng rồi, Phong Đường Minh rất tốt, chỉ có một chút phong lưu.

Quân Quyết Hiêm hưởng trọn một cái tát từ Cầm Như.

- Uy, anh không thấy em là đang làm lay chuyển từ từ Hy Hy sao? Nói như vậy, còn dám yêu thích? Haizzz, anh im lặng cho em một chút đi, làm hỏng hết chuyện rồi cái ông này.

- Nhưng...vì sao cậu phải như vậy, thật quá đáng nghi ngờ? Cậu chẳng lẽ bị mua chuộc hay bắt buộc bị uỷ thác? Chắc chắn anh ta dùng vật chất che mắt cậu rồi, đến bạn thân cũng bán nốt.

Cầm Như lắc đầu trối chết, ánh mắt lúng túng lộ rõ.

- Đâu có, cậu sao vậy, tớ chỉ nói như vậy thôi, là lo lắng cho cậu, mà cậu lại nỡ xem tớ như vậy trong mắt, nói không sợ tớ buồn lòng a? Nhân sinh chín phương ác, mù mịt thì cũng chừa lại một phương thiện, sáng suốt nha.

- À...anh nhớ rồi, con mèo giống Asotic ở nhà là của em lấy từ Phong Đường Minh đúng không? Bởi vậy hỏi ra em không dám nói, là anh ta biết em thân thiết Hy Hy.

Và Nan Hy cùng Quân Quyết Hiêm cùng lườm Cầm Như, cô nhìn lại cục diện không có lợi rồi, chỉ biết giơ tay đầu hàng xuống nước đi, vì quá đúng, trúng tim đen rồi.

- Là Phong Đường Minh biết em thích mèo, cho nên tuỳ tiện tặng một con, chứ có chủ ý gì khác đâu, nhìn em đi, mặt mũi không quá hoàn mỹ, lợi lộc càng không nhắc đến...

- Nam nhân tặng quà cho nữ nhân đã có gia đình, đấy là không có gì a?

Nan Hy cô dần cảm thấy mức độ nghiêm trọng tăng lên rồi, có thể tan nhà nát cửa, cho nên mau chóng ngăn cản ngay lập tức vì thấy Cầm Như cùng Quân Quyết Hiêm đã chính thức trở thành kẻ thù.

- Không sao không sao, dù sao tớ cũng rất hâm mộ Phong Đường Minh, nếu anh ấy chịu mở lời thì tớ sẽ đồng ý, cho nên đừng tranh cãi nữa.

- Thật không?

Cầm Như hỏi vặn lại, thấy cô đắn đo liền nhảy dựng như cũ.

- Cậu....anh... nếu không tin em như vậy, sống chung còn có ích gì đâu, liền ra cục ly dị....

Quân Quyết Hiêm cũng một mặt tức giận, không chút nào ý muốn xin lỗi. Cho nên cô phải chắc chắn mới được.

- Thật, thật mà. Nhìn xem, anh ấy mà ngỏ lời, tớ đồng ý ngay, đồng ý lập tức đó.

- Anh...chúng ta không cần diễn nữa...ha ha Hy Hy đồng ý rồi, là anh làm chứng đấy nhé!!! Yêu lão công của em....

Cái gì? Cô bị lừa một dố quá lớn.

- Hai vợ chồng các người, biến đi.

- Lăng Thanh, sao rồi con, ổn không hả?

Lăng Thanh nhẹ gật đầu, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi, vì bà nhìn thấy anh cứ đưa tay xoá mi tâm cho nên lo lắng nhiều hơn.

- Không sao, rất ổn.

- Mẹ, đừng có nghe anh ta nói, là giả dối lừa bịp, vốn dĩ anh không có làm gì hết, chỉ có im lặng và khiêm nhường, không để mặt mũi Lăng gia ở đâu.

- Có phải hay không con làm rầm rộ ở đấy rồi hả? Cái thằng này, trước khi đi ta dặn dò đi dặn lại cái gì hả?

Bà Lăng liền nhảy vào đánh Lăng Mạc túi bụi, anh vừa tức giận vừa uỷ khuất hét lớn, tuyệt đối không cam tâm Lăng Thanh cứ thế không bị mắng bằng mình ra sức bảo vệ em gái.

- Dừng...dừng lại, mẹ làm cái gì vậy? Là Lăng Thanh anh ấy có lỗi trước mà, Thiên Thiên bị giật tóc hành hạ uỷ khuất nhưng qua đấy chỉ đứng để Tích Lãng hắn ta hống hách ngạo nghễ bỏ đi, không coi ra gì, ay daa...mẹ...con nói thật mà...đau....quá....đau....

- Mẹ không cần đánh anh Mạc, anh ấy đã bảo vệ con rất tốt đó, người mẹ trách là ai kia chứ không phải anh ấy.

Vừa nói, Lăng Khấu Thiên lườm nguýt sang Lăng Thanh đang đứng chết trân đó bình tĩnh suy ngẫm, chưa có động thái nào phản ứng, vừa đi đến can ngăn hành động của bà, bà càng tức giận, đánh lây sang cô, cô cũng một bụng tức khí.

- Mày, cũng mày, cái con ăn hại, chỉ có một việc nhỏ như vậy, không thích ăn cơm mềm, tao đánh mày chết luôn, hai anh em mày đi cùng luôn...hừ..."

- Con có làm gì đâu chứ....

- Đau....mẹ chưa bao giờ đánh con nhưng nay chuyện này lại động tay chân trong khi con thất thế trước người ta, mất thể tự tôn rồi....mẹ đánh con như vậy có ích lợi gì, con nói mẹ biết, anh ta nói con sẽ chuộc lấy đau khổ cùng Lăng thị cũng sẽ chuộc lấy đau khổ, mẹ lo liệu bước đường trước đi, đừng có tốn thì giờ đánh con cùng anh Mạc vì vốn dĩ tụi con có làm gì đâu.

- Nói sao? Mày còn dám, cái thứ phá gia chi tử, mày muốn mẹ chết mới hả dạ đúng không? Bây giờ ba của tụi bây phải làm sao? Bao nhiêu sự gầy dựng tan tành hết mới vừa lòng phải không?

Bà đầu tóc rối bời, không thèm giữ xỉ diện nữa như trước, bà cứ điên loạn xấn tới đánh liên hồi mãnh liệt, Lăng Khấu Thiên trán không kịp cho nên ăn trọn hai cái bạt tay đau điếng người nhưng vẫn không chịu im lặng.

- Mẹ..............

- Đừng lo lắng, con có cách giải quyết.

Vì giọng nói của Lăng Thanh như cứu tinh hết thảy, bà Lăng dời chú ý sang, từ bộ mặt tuyệt vọng nổi điên thì liền thay bằng bộ mặt vui mừng hớn hở.

- Con vậy nhất trí giải quyết, đừng giao cho hai đứa đầu đất này nữa, bọn nó chỉ giỏi ăn rồi hại, trông sự vào con, mang Lăng thị thoát khỏi sự đe doạ của Tích Lãng, cố gắng nha con...

- Mẹ có cần nói như vậy không hả? Cái gì đầu đất?

- Im miệng.

- Mẹ......quá đáng vừa phải thôi...

- Không phải đơn giản như vậy xong chuyện, mày cũng phải trở về mau, đợi Tích Lãng nó về, thể hiện bản thân đáng thương cho đạt vào, khiêm nhường, xin thứ lỗi thật nhiệt tình.

Lăng Khấu Thiên sừng sộ, thậm chí muốn nhảy dựng. Làm hầu nhân xung quanh cũng muốn sợ hãi.

- Cái gì? Con bị đánh hay ai bị đánh?

- Mặc kệ, một cái đánh của nó cũng là quý trọng, mau đi đi, đừng để ta trực tiếp đá mày ra khỏi nhà, mau lên...

- Nhục nhã như vậy sự, sao con có thể làm được, mẹ đừng có ép buộc, con không làm.

- Nhục nhã? Nhục nhã với một người hay muốn nhục nhã với toàn quần chúng?

"Au: au chúc mọi người đọc truyện vui vẻ."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.