Lục Nan Hy nằm dài ở trên giường cho đến khi hầu nhân đánh thức, sau khi đánh răng súc miệng thay đồ xong, cả người như sức lực trút sạch, đi xuống dưới nhà uể oải, không ngăn được trong người vẫn có chút uể oải, giữa hai chân vô cùng nhức nhói, bước chân đình trệ chậm chạp, thầm nghĩ đến nếu cô vẫn còn muốn có sức để sống đương nhiên sẽ tiết chế cùng Tích Lãng cái kia, nội chỉ tập giãn cơ khiến cơ đùi cô nhức không chịu được xuýt xoa, đưa tay vịn vào thắt lưng giãn người qua lại, chợt phát hiện bàn ăn còn có thêm một người nữa, chính là Chu Kết Am.
Tích Lãng vừa nhìn thấy Lục Nan Hy, tay gấp lại tờ báo đưa cho hầu nhân bên cạnh. Cô đi đến bên cạnh ngồi xuống, cho đến khi hầu nhân mang thức ăn lên, hắn thuỷ chung không nhấc đũa, khiến cô nhíu mày nhìn qua Chu Kết Am, cô ấy cũng không dám ăn.
- Hai người không ăn?
- Đã dùng.
Tích Lãng chỉ tay bảo hầu nhân tiếp tục mang thức ăn lên từ bếp đổ khói thơm phức. Hầu nhân bên cạnh nhíu mày nhìn nhau hầu nhân khác bận rộn tay chân. Vốn dĩ thiếu gia đợi thiếu phu nhân xuống cùng ăn, đem cái gì ra cũng bảo dẹp xuống đặng hâm nóng, còn phải đợi thiếu phu nhân thức giấc, chỉ duy nhất ly nước lọc trước mắt từ khi Chu Kết Am đến, cũng chưa từng dịch xuống chút nào, hiện tại lại nói là đã dùng cơm xong. Thật sự rất khó hiểu, khiến hầu nhân cử chỉ hành động cũng có chút lúng túng dưới ánh nhìn chằm chằm của Lục Nan Hy. "Ách... bọn tôi cũng không biết đâu nga."
- Đúng đó, tôi cũng đã ăn trước khi đến. Cô cứ dùng đi, tôi đợi.
Chu Kết Am nở nụ cười gượng gạo, Tích Lãng không dùng cơm thì cô cũng không thể dùng. Lục Nan Hy cũng nhớ rất rõ Chu Kết Am là một người rất quy củ, sống rất thuận theo tự nhiên, sáng sớm tỉnh giấc, tối trời đi ngủ đều tuân theo bản thân quy định rất đúng giờ, cho nên việc dùng bửa sáng này đương nhiên Lục Nan Hy cũng đã từng được Chu Kết Am nấu biết bao nhiêu cơm sáng rồi cho nên lý nào lại không tin.
Cho đến khi miễn cưỡng dùng bửa xong, nhìn Chu Kết Am cùng Tích Lãng mỗi người một tiêu khiển khác, mọi thứ xung quanh lâm vào trầm mặc, Lục Nan Hy thật sự không nuốt nổi, đổi qua chủ đề khác, thắc mắc Chu Kết Am định đợi cô làm gì? Không phải định tiếp chuyện đó chứ? Dù sao Chu Kết Am thông minh tài trí hơn cô gấp mấy lần cũng đã tự thấu được cô là không muốn đề cập đến.
Chu Kết Am cùng Lục Nan Hy lên phòng, chỉ có cô cắn răng chạy theo Chu Kết Am, ngày càng thấy đau nhức, nhìn xung quanh gian phòng lớn một lượt, hình như hầu nhân đã thay gra giường đi rồi, làm việc công suất cũng nhanh quá đi, soàn soạt chưa đến 10ph đã hoàn tất, đổi chú ý sang tay Chu Kết Am cầm theo một hộp nhỏ, nhìn chòng chọc vào mới phát hiện là kim chỉ dụng cụ may vá. Cô cũng không buồn hỏi, mau chóng đến chạy đến gian phòng thay đồ bên cạnh ngay ngắn chiếc váy liền hôm kia trả lại Chu Kết Am đã giặt giũ sạch sẽ. Thậm chí Lục Nan Hy còn ý tứ trước xịt nước hoa từ cổ áo đến chân váy.
- Cô xịt thứ gì trên này vậy? Mùi nồng quá.
Chu Kết Am nhíu mày đẹp, chìa tay nhận váy nhưng mau chóng cho vào túi đồ bên cạnh, đặc biệt tránh túi giấy kia ra xa một chút, ngăn mình trước khi hắt xì lớn. Tay cũng mở nắp hộp dụng cụ may vá, xỏ chỉ vào nhanh chóng thuần thục, tuỳ tiện lời ra đến miệng chính là tò mò Lục Nan Hy đã làm loạn gì với chiếc váy này vậy không biết. Muốn đầu độc cô ta bằng thính giác? Không thể ngửi ra được nồng là nồng cái mùi gì. Vừa cảm giác quen thuộc lại vừa có cảm giác rất...muốn nôn cùng hắt hơi.
- Nước hoa đó.
Lục Nan Hy như bị người ta bắt gặp đang làm chuyện mờ ám mà cơ mặt đã cứng nhắc trông thấy, mắt phượng chớp chớp ngây thơ, tay thả lỏng đặt ở trên đầu gối. Cô ngày thường đâu có để ý đến nước hoa, Tích Lãng có thu mua cô cũng không sử dụng, để mãi ở đó chướng mắt cũng bảo hầu nhân xử lý đi và điều này đương nhiên Chu Kết Am biết, cho nên việc cô sử dụng nước hoa Tích Lãng cũng không khó đoán. Hiện tại cần dùng, chỉ có nước hoa của Tích Lãng chứa đầy ở phòng thay đồ, tay bắt dính vào lọ nào, cô cũng đều dùng một ít, cho đến khi đầu mũi nhạy cảm quá mức với mùi hương pha trộn mà hắt xì một hơi hai tiếng cô mới cảm thấy hài lòng, đương nhiên thường nhân nói câu có tật giật mình cũng đâu có sai!?
- Võ phục của cô, chỗ nào không thoải mái, tiến tôi sửa chữa.
Lục Nan Hy chạy đi lấy quần áo đã được giặt ủi ngay ngắn ở phòng thay đồ, như là lúc mới cô nhận lấy, chỉ có chói mắt cái cổ áo quá mức phong phanh, vận như không. Khiến cô không khỏi thắc mắc cùng ngạc nhiên reo lên trong lòng, nhà thiết kế Chu Kết Am khi nào lại có thể trở thành người sửa quần áo linh tinh? Tích Lãng xem ra trọng dụng Chu Kết Am đến mức nhỏ lớn sự đều phải tự qua tay cô ta, thời gian thảnh thơi càng không có.
- Cổ áo? Lưng quần nhỏ lại một chút?
Gật gật đầu, mắt sáng nhìn Chu Kết Am sơ lược qua đã biết Lục Nan Hy lo ngại cái gì. Như rằng số đo cơ thể của cô đều Chu Kết Am nắm rõ, chính là lý do đó mà đồ Chu Kết Am đưa cô vận vào đều rất rất chi là vừa vặn. Tủ đồ của cô, lâu lâu lại thấy có đồ mới treo vào. Thiết nghĩ rằng, miễn là liên quan đến quần áo, Chu Kết Am cái gì cũng có thể làm được.
- Chị sao lại đến sớm vậy? Lớp học đó đến chiều mới mở mà.
Chu Kết Am rất nhanh đã xử lý xong cổ áo, để gần cổ Lục Nan Hy ngắm nghía qua một chút lại tiếp tục lọ mọ kim chỉ. Lục Nan Hy cứ ngỡ rằng Chu Kết Am sẽ không trả lời, chăm chú nhìn tay Chu Kết Am từng mũi kim đâm xuống vui mắt, nữ nhân thành thạo may vá, lại tài năng xinh đẹp, vậy mà...haizz khó tính không phải lúc nào cũng tốt đâu, chợt nghe cô đáp lại, giọng điệu vô cùng bình thản xen lẫn lạnh nhạt hờ hững, như thể là chuyện của ai chứ không phải chuyện của cô.
- Hai canh giờ nữa, có chuyến bay.
Cũng như là Mộ Phi, rõ ràng tính kiệm lời là không tốt chút nào, khiến đối phương rất khó chịu, nhưng những người phụ tá bên cạnh Tích Lãng đều một đường ai nấy cũng kiệm lời đến Lục Nan Hy nghiến răng nghiến lợi. Nhưng mau chóng kìm hãm tức khí xuống tận đáy lòng, việc Chu Kết Am phải dọn đi, cô còn chưa có dũng khí là mở lời với cô ấy, cho nên cô không có quyền giận dỗi, ngược lại trong lòng bội phần ngượng ngùng.
- Đã vừa vặn rồi.
Nhìn hết các mối đạp chỉ đều được Chu Kết Am gỡ sạch, sau cô ngồi khâu lại từng đường theo ý mình, nói thì phải nói, cảm thấy dễ chịu hơn ban đầu rất nhiều, không còn các đường may dầy đăm vào da thịt nữa. Bộ đồ này qua tay nhà thiết kế nổi danh, thật không khác không lấy tiền nga.
Đến chiều, Mộ Phi đã chuẩn bị xe xong, kinh ngạc một chỗ, Tích Lãng cũng ngồi trong xe, Lục Nan Hy chậm chạp còn chưa ngồi vào. Mắt phượng mở to ngạc nhiên, tay chỉ chỉ về phía hắn thản nhiên như không, chẳng lẽ đêm qua cô giấu hắn chuyện, hắn ghen không đáp lại từ sáng đến nay hàn khí lạnh lẽo, hiện tại còn muốn oan có đầu nợ có chủ?
- Sao anh...
- Mau vào đi.
Lục Nan Hy mím môi ngồi vào trong, vẫn như cũ, nơi cô ngồi xuống không phải là ghế đệm mà là ngồi ở trong lòng Tích Lãng, tim đập thình thịch thình thịch.
- Điện thoại?
- CMN, quên rồi.
Lục Nan Hy nhìn vào trong túi, chỉ có hai chiếc thẻ, quên mất mang điện thoại, cũng không nhớ để ở đâu trong phòng, thốt lên một tiếng mới biết mình lỡ lời nói tục.
- Ra đường nhất định phải mang điện thoại bên người.
Không dám đáp lời nữa, Lục Nan Hy chỉ đơn giản gật đầu một cái. Nhìn Tích Lãng tâm trạng không phải chiều hướng tốt cho nên vô cùng ngoan ngoãn ngồi trong lòng hắn không cựa quậy. Rất nhanh đã đến nơi, cảnh vệ ra đến mở cửa, hắn nhường cho cô ra trước, người ta nhìn vào tư thế hai người ám muội trong xe, vừa ngưỡng mộ vừa ý vị, không khỏi cô hai gò má phiếm hồng xấu hổ, chỉ muốn tìm cái hố mà chui xuống cho xong. Như cũ hai nữ nhân theo sau cầm nước đi theo đến khoan đựng đồ. Quản lý chỉ là hiện tại đã trở thành cái đuôi đi theo cô cùng Tích Lãng bất cứ đâu. Còn nhớ lần trước quản lý giới thiệu, tầng thứ ba là tầng thể thao, cho nên Tích Lãng chỉ cách Lục Nan Hy một tầng.
Hình như hôm nay có sự xuất hiện đường đột của Tích Lãng, cả cái khu này nháo nhào cả lên, nhân viên cũng không nhịn được gấp gáp chạy đến chỉ muốn nhìn qua hắn một lần cũng mãn nguyện. Cô không phải ích kỷ nhưng mà không ngăn được trong lòng có chút khó chịu, nhiều người như vậy để ý, đâu biết trong lòng họ có suy nghĩ gì? Không chừng còn có suy nghĩ không đứng đắn nữa. Nhưng mà hắn thay đồ xong, ra đến bên ngoài, mọi người đã tản ra không còn xôn xao, đến khi hắn đi qua mới nhìn theo, ít ra vẫn còn có chừng mực, điều này làm cô rất hài lòng, có thể ngay lập tức đánh giá 5 sao...
- Nên nhớ, tôi không bắt buộc em; như là em đi chơi một chuyến ra ngoài, mệt mỏi cứ nói võ sư nghỉ ngơi còn nếu nhàm chán có thể kết thúc ngay lập tức, nhớ chưa?
Lục Nan Hy ngại ngùng phía sau quản lý đã quay mặt chỗ khác, tay cầm chặt chai nước trong tay ướt lạnh, Tích Lãng giúp đỡ cô sửa sang quần áo, đai cũng là hắn thắt lấy, cô nhìn qua cũng đã biết sơ sơ thao tác thầm mắng lại cái tên Lý võ sư tiếp, đến Tích Lãng còn biết thắt, lại chưa đầy quá một giây, vậy mà cái tên kia lại nhấn nhá đến 5ph còn chưa xong, rõ ràng là có ý gian, cửa thang máy vừa mở, nhìn qua không một ai ngoài sảnh, quản lý thuỷ chung không dám chú ý ở hai người sợ nhất là cô thấy không thoải mái, rất nhanh cô chồm đến hôn lên gò má hắn, ngại ngùng chạy đi nhanh như tên bắn, còn không ngại xoay người nháy mắt phượng xinh đẹp trêu chọc hắn khoé môi đã nhuếch cao tuấn mỹ.
- Em đã nhớ tôi ở tầng nào chưa?
Lục Nan Hy xoay người đưa tay hình ok chắc chắn. Nhưng nghĩ đến, cô không muốn mình mang một đặc ân nhất định cho nên chắc chắn sẽ không bảo võ sư nghỉ ngơi hoặc ra về trước. Nhưng nghe lời Tích Lãng quan tâm ôn nhu nhắc nhở bên tai như vậy, cô ngại không phản đối.
Vào đến phòng tập, nhớ đến cái Lý Thống, Lục Nan Hy không nhịn được căng thẳng, anh ta nhìn thấy cô chợt không dám nhìn thẳng nữa, vô cùng sợ sệt khom lưng, không lẽ đây là ảnh hưởng của Tích Lãng sao? Cô không chút mảy may nghi hoặc điều gì. Các học viên khác nhìn cô cũng không dám nhìn thẳng, chỉ có Quốc Chi Vũ là chạy đến ôm tay cô vô cùng thân thiết. Quốc Chiết Manh cũng đã dặn dò phải thân gần một chút, tốt hay xấu không cần quan tâm nhiều.
Lục Nan Hy không phải là loại người nói lời liền quên mất. Nếu cô đã lỡ lời, nhất thiết cô phải làm, đợi đến khi mọi người đã vùi đầu luyện tập chăm chỉ, cô cầm lấy chai nước mới đến đưa cho Lý Thống. Hôm nay anh ta không phải chú ý đến quá mức cô nữa cho nên không khiến cô hối. Nhưng hình như thất thần đến nửa ngày anh ta cũng không dám nhận, mắt cũng chưa từng nhìn đến cô, là lẩn tránh đúng hơn. Anh ta không nhận cô cũng không ép, xem như cô đã thực hiện xong, nhẹ nhõm thở phào, xoay người uống vào chai nước kia vô cùng hài lòng mát lạnh. Nhưng sao cô lại không chú ý đến chứ, không phải mọi người con mắt đáng sợ mà đáng sợ nhất chính là camera quan sát.
Hình ảnh Lục Nan Hy trong camera, nhìn qua chỉ có thấy duy nhất là cô làm phiền Lý Thống mới đúng, anh ta như thể khó chịu mà tránh mắt đi, tay cũng không nhận, người cũng không dám đối diện hướng. Nhưng Tích Lãng không tức giận, hắn đã biết rõ vì sao, chỉ có Mộ Phi đứng một bên không nhịn được tức giận thay hắn, sao hắn có thể bình tĩnh như vậy? Nhưng một hồi lâu ngẫm nghĩ, nếu hắn đã bình thản như thế thì chắc chắn giữa họ không có mờ ám.
Tích Lãng tay đấm vào bao cát, biết rằng Lục Nan Hy không phải ý như vậy nhìn vào camera nhưng không nhịn được vẫn tức giận, cô không cần phải vì giữ lời mà đối nam nhân khác tốt ý. Hắn đương nhiên ghen tỵ đến phát điên, ở yết hầu như có thứ gì đó chặn đứng lại, liên tục lên xuống, càng kích thích tức khí mà lực đấm càng mạnh, như muốn phá huỷ luôn bao cát trước mặt, cả lớp vải dầy quấn ở trên tay cũng đã ngày càng lỏng lẽo, các khớp tay thon dài cũng đã dần nổi đỏ nổi bật đánh vào mắt người ta kinh khiếp, hình như là máu đó.
- Chủ nhân, hay là người nghỉ ngơi và uống nước một chút đi.
- Đúng đó, Tích tổng ngài cũng nên mang vào găng tay bảo hộ...
Quản lí kia thầm lau mồ hôi dày đặc trên trán, cái kia mà hướng anh ta mục tiêu chắc chắn còn bèo nhèo hơn bao cát. Đáng sợ muốn chết.
- Câm miệng.
Tích Lãng đằng đằng sát khí tiếp tục đấm bao cát, quản lý cùng Mộ Phi một phen sợ hãi, đôi đồng tử cuồng bạo gằn đỏ như có hai bồ dao găm sắc bén, lúc nào cũng có thể phóng đến đằng đằng sát khí đâm vào yết hầu họ chết tươi. Môi bạc mím chặt, hơi thở đều đặn lãnh đạm đến muốn đóng băng khiến người ta càng thêm căng thẳng không dám nhìn, có muốn can thiệp tuyệt lên trời cũng không dám. Tích tổng đại nhân, đừng vội tức giận~~
1 canh giờ trôi qua, Tích Lãng chẳng còn biết thời gian nữa, nghe Mộ Phi thông báo lớp võ Lục Nan Hy đã tan, hắn mau chóng quay lưng rời xuống, mặc dù giận dữ nhưng không phải hắn hành động không suy nghĩ, không đợi quản lý phản ứng, vắt chân lên cổ tức tốc chạy theo, cũng tranh thủ lau mồ hôi trên trán, dù máy lạnh vẫn chạy hết năng suất của nó chỉ khiến người ta run rẩy nhưng ngược lại anh ta đổ mồ hôi lạnh dày đặc. Chắc chỉ là do áo vest quá dầy đó, không phải lý do khác đâu nhỉ?
Vừa thay đồ ra tới, Tích Lãng đã trang phục hoàn chỉnh, hắn chặn ở ngay cửa lớn, những người khác cũng muốn vào lấy đồ nhưng Mộ Phi đã trước hết xử lý, họ cũng chẳng dám nửa lời kêu ca, còn rất vui lòng ngồi chờ đợi.
- Cho tôi hỏi bao lâu Tích tổng mới xong vậy? Tôi có việc gấp phải đi rồi.
- Khi hết bận.
Cái nữ nhân này trên người vẫn còn bộ đồ thể thao ôm sát người nóng bỏng, bờ ngực lớn gần như muốn tràn khỏi áo chỉ che đến hết ngực, lộ ra một vùng lớn ở rốn mảnh mai, tay cầm lấy hộp phấn chăm chút nhìn qua nhìn lại, son môi đỏ chót quyến rũ dầy, khoé mắt còn vẽ mascara đen tuyền, tiện tay chấm dưới khoé mắt một nốt ruồi hình trái tim nhỏ đáng yêu. Giọng điệu lười hỏi đến Mộ Phi trước mặt gần như muốn chảy nước, chỉ có những nam nhân khác mới để ý, Mộ Phi chưa từng đặt mắt ở nữ nhân kia, thuận miệng lí nhí vài chữ xem như đã đáp lời xong, nhìn đi đàn ông cứng nhắc trước mặt này, không đáng yêu chút nào, đối với nữ nhân cử chỉ hành động phải dịu dàng một chút.
- Có chuyện gì vậy?
- Thưa tiểu thư, Tích tổng đang ở bên trong, chúng ta không được ra vào. Tiểu thư mời chờ chốc lát.
Vệ sĩ đi bên cạnh Quốc Chi Vũ tiến gần mang tai cô mà thì thầm. Mộ Phi nhìn đến cô cũng đã nhận ra là ai, đến khi Quốc Chiết Manh vào đến, bên cạnh còn có Đường Giản Ân ôm ôm ấp ấp. Quản lí ánh mắt dò trúng "tần số" phú quý Quốc Chiết Manh, liền chạy đến không cần do dự.
Tích Lãng tay đặt ở eo nhỏ Lục Nan Hy mà ra ngoài, cô một mực cúi đầu, hắn mắt chim ưng nguy hiểm chiếu xung quanh như có tia đỏ điện giật rải khắp qua người mà ai cũng không dám nhúc nhích, một hồi lâu mới có người vào lấy đồ, mặc dù không dám xuất ra miệng lời nào nhưng không khỏi thái độ trên mặt có chút khó chịu.
- Thì ra Tiểu Vũ đồng học lớp võ với Tích phu nhân.
Đường Giản Ân mười lần gặp đều mười lần váy dài ôm cơ thể mảnh khảnh xinh đẹp, tóc được quấn lọn bồng bềnh như dòng suối chảy xiết, gương mặt sang trọng trang điểm tinh tế tinh xảo. Đôi mắt trắng đen nhánh rõ rệt như phát sáng nhìn thể bị điểm sáng thu hút không rời mắt ở Tích Lãng. Thì ra hắn thường xuyên đi tập gym a, chỉ cần liếc mắt xuống sau lớp sơmi kia lồng ngực vạm vỡ sáu múi đầy đặn, Đường Giản Ân đã không nhịn được len lén nuốt nước bọt, cả người như đổ lửa, tay thầm vuốt ve bả vai Quốc Chiết Manh, cái nữ nhân này sao có thể tuỳ tiện đến mức này không biết.
- Tôi xin lỗi...xin lỗi...thật bất cẩn quá..
Cái nữ nhân kiêu căng ban nãy từ đâu bên ngoài chạy xồng xộc đến, nhìn ra ai cũng rõ, là cố ý đó. Chỉ là cô ta ngã xuống, không phải gọi là nhẹ. Hộp phấn cầm trên tay cùng cây son rơi trên đất, là phiên bản giới hạn gây sốt gần đây khắc rõ hai chữ vàng JJ, ở đầu nắp son ấn hoạ nét cánh phụng nở rộ lung linh, nhìn như có hồn hoạ xinh đẹp. Bên trong thỏi son đỏ cam khiến người ta không nhịn được muốn dùng thử một lần, phết lên môi chắc chắn như phết "kim cương tiền vàng" mới. Lục Nan Hy cũng sớm nhận ra, nữ nhân này cũng khá là chịu chi, đó còn không phải bộ sưu tập vừa đăng bán trang nhất của Chu Kết Am? Mặc dù cô rất bận rộn đầu tắt mặt tối nhưng mà vẫn luôn dành tâm tư rảnh rỗi mà yêu thương chăm chút cái thương hiệu tiểu JJ của mình.
Lục Nan Hy thấy cô ta làm rơi đồ như vậy, làm ngã nặng nề, đương nhiên từ sâu tận trong lòng nữ nhân muốn giúp nữ nhân với nhau, son mà làm rơi thế kia đối nữ nhân ai mà không đau lòng, chỉ là đối Lục Nan Hy cô ý vị lại khác hoàn toàn, cô đang tiếc tiền giúp cho người ta, rơi xuống như thế thì bản phấn cùng son có còn nguyên vẹn thể nguyên hay không? Cô không ngại khom người nhặt giúp, còn đưa tay đỡ nữ nhân kia lên. Tích Lãng không nhịn được khuôn mặt tuấn tú ngày càng đen và đanh lại, đồng tử co rút, rõ ràng cái nữ nhân kia đang cố tình làm dáng gây chú ý với hắn, bị ngã nửa ngày còn chưa tự mình nhận thức ngồi dậy, cô đây lại đi đỡ lấy cô ta, còn không phải gián tiếp muốn "bán" hắn?
- Cút.
Quốc Chi Vũ lấy đồ xong, nhìn cái nữ nhân kiêu căng đứng cách xa cửa không quá sợ hãi, lại còn rất tao nhã phủi mông, huếch người rời đi, nhíu mày kỳ lạ, không phải ban nãy cô ta còn làm loạn muốn vào trong lấy đồ? Hiện tại đã vào được thì lại bỏ đi, bắt gặp ngay Lục Nan Hy nét mặt tái mét, cô muốn đi đến chào hỏi nhưng nhìn đến Tích Lãng bên cạnh, hình như hiện tại không tiện.
- Chị dâu.
Tích Lãng nghe hai từ "chị dâu" này từ miệng Quốc Chi Vũ truyền đến, không phải chứ? Quốc Chiết Manh mà lấy cái nữ nhân này như người se duyên kết tóc trăm năm, không phải là đang gián tiếp gây tan nhà nát cửa hoạ thuỷ? Nếu không phải nội bộ thì Tích Lãng cũng sẽ mưu tính đường trở thành ngoại bộ cánh tác động ảnh hưởng. Cái tên Quốc Chiết Manh này tính tình hào sảng tuỳ tiện, hắn đương nhiên không vừa mắt. Cả cái thái độ như quen biết thân ái bắt quàng làm họ, còn không phải hắn dị ứng nhất thể loại?
- Hay chúng ta cùng dùng cơm đi?
Đường Giản Ân nhìn Tích Lãng hồi lâu, chưa từng nhìn qua Lục Nan Hy, cô cũng nhận ra điều đó, chỉ là nhớ lại hắn ban nãy tức giận cho nên cô chỉ đành đứng im dựa cột mà nghe ngóng. Sau Đường Giản Ân ôm lấy Quốc Chiết Manh cười mị hoặc, nam tử hán như anh ta sao có thể từ chối mỹ nhân khuynh thành nước mức này?
Nhưng mà đối Tích Lãng, hai từ "dùng cơm" này hắn chán ghét đến tận xương tuỷ.
- Không rảnh.
Lục Nan Hy một đường bị Tích Lãng kéo mạnh đi, cô còn chưa kịp tỉnh táo, hắn nhất định không muốn cho cô thời gian, bước chân cô nặng nề chạy theo hắn bước chân, một sải chân đi bằng ba bước chạy của cô, cô hắn kéo không ngã là phước ba đời.
- Cái tên Lý võ sư đó sa thải, hôm sau sẽ thay người khác.
Lục Nan Hy khó khăn nuốt nước bọt, tay nắm chặt túi đã sớm lạnh, tay còn lại Tích Lãng tích cực kéo về trước, tâm trạng hoàn toàn nặng nề cũng như cơ thể toàn nơi nào cũng nhức mỏi, còn không phải là do bài tập căng cơ gì đó sao? Căn bản những lời hắn nói đều không có nghe, muốn hỏi lại cũng chẳng dám đâu cho nên chỉ đành ậm ừ cho qua, giọng điệu hắn thanh bằng ngang như vậy, chắc là nói gì đó tuỳ hứng rồi thôi, cô không rõ không biết cũng chẳng sao đâu, cô gần đâu luôn rất vô tư.
Vừa lên được xe, Mộ Phi cố tình chạy vòng vòng tăng nhiều thời gian trở về, nhưng cũng không cần đâu, chỉ cần xe đông đúc nối đuôi nhau chờ đợi cũng là đủ rồi. Hắn lại tức giận không thèm nhìn Lục Nan Hy, cô cũng biết thế nào, ngồi ở trong lòng hắn vô cùng khó chịu, tay tiêu khiển đẩy đẩy bâu áo hắn muốn thu chú ý.
- Tôi muốn uống nước.
Mộ Phi len lén nhanh nhìn qua gương chiếu hậu dù cố nhịn nhưng vẫn không thể nào cho qua nổi, Tích Lãng khi nào lại biến trở thành bộ dạng như vậy? Còn không phải trong lòng ghen tuông sục sôi, giấm chua muốn nấu thành đường chảy, cái nam nhân kia được đưa nước, hắn đương nhiên phải hơn một bậc Lục Nan Hy bón nước cho hắn.
A, uống nước!! Lục Nan Hy rất muốn lấy lòng Tích Lãng, rất nhanh đưa tay cầm lấy chai nước của mình mà bật nắp khỏi, đưa gần môi bạc mà giúp hắn uống lấy nước. Yết hầu kia mạnh mẽ nuốt xuống, lúc này cô mới để ý, tay hắn các khớp xương băng bó lại kỹ càng, nếu nhìn kỹ còn có thể nhìn thấy sâu lớp bên trong còn có mờ mờ vết ố vàng đục của thuốc khử trùng, mùi hương khử trùng xộc lên đến tận mũi. Thì ra tay hắn bị thương rồi, mà là cả hai tay, chẳng lẽ là trong lúc tập thể thao có vấn đề?
- Anh làm sao? Có đau lắm không?
Nhìn Lục Nan Hy đi, điệu bộ đau lòng gấp gáp sắp khóc đến nơi rồi. Tích Lãng không phải hối vì hắn làm mình bị thương mà là hối vì làm cô đau lòng thay hắn...trong lòng như quặn thắt, mơn trớn trên làn da trắng nõn thanh tú không tì vết mát lạnh. Đây chẳng phải là biểu cảm hắn muốn sao?
- Không đau.
- Nói dối. Anh mới là cái đồ ngốc.
Lục Nan Hy đưa lại gần, thổi phù phù~~ vào vết thương kia, theo cô biết nơi thương tích sẽ rất nóng và bị ngứa, sao có thể không đau cho được? Lời cô nói không sai, Tích Lãng hắn chính là cái đồ ngốc, tức giận đến mức ngốc thành đầu heo. Còn chuyện vì sao hắn lại tức giận cô cũng không thèm để ý, quẳng lên chín tầng mây luôn rồi.
- Sao các người sa thải tôi? Không được.
Lý Thống đập bàn hét lớn, biết rằng hung hãn tình thế này sẽ không có lợi nhưng không ngăn được trong lòng tức giận đến hai lỗ mũi đều phồng lên. Trước đó được quản lý cấp cao Hoàng Gia kiểm điểm, anh đã thấy không chắc chắn công việc, giữ được bao lâu? Đã bị người ta cấp trên chú ý, hầu như tỷ lệ ở lại lâu luôn dễ bị gãy đổ, đã biết chuẩn bị trước mà đi tìm kiếm nơi khác làm việc nhưng chẳng ai chịu nhận nữa, có người nhìn vào hồ sơ, liền thảy lại ngay lập tức, đuổi đi như đuổi tà đuổi ma đuổi quỷ. Có thể nghĩ không làm nghề này thì làm nghề khác, con người mà, đâu phải ý thức của lợn mà hài lòng với những thứ mình hiện có. Nhưng những cửa hàng lớn nhỏ có giấy phép kinh doanh hình thức công ty đều không nhận. Vậy có phải là ép người quá đáng?
Với lại, công việc ở nơi này trả lương hậu hĩnh, lại chẳng nhằn nhọc gì mấy, những năm trở lại đây không cần lo lắng về tiền phương tiện di chuyển và ăn uống nữa, kể cả những ngày phá lệ đi một chuyến nhà hàng cao cấp cũng chẳng cần ngại. Bây giờ nghe bên tai sa thải, không nhịn được gay gắt phản ứng, miệng phồng tía tai.
- Anh không ký, tôi có cách khiến anh ký. Đừng khiến tôi trở nên là người không tôn trọng người ta ý kiến.
Lý Thống như một dã thú tức giận, cơ thể săn chắc co lại, khuôn mặt hung dữ trừng mắt nhìn quản lý cấp cao trẻ tuổi trước mặt không chút phản ứng nào, ngồi bắt chéo chân hình chữ ngũ, tay chống cằm nhìn anh như đang xem một cái thú vui nào đó trước mắt, trên môi lại nở một nụ cười khiến người ta rợn người, song song đó Lý Thống trong mắt hoàn toàn chỉ là một đường biến thái.
- Tôi muốn gặp quản lý phòng thể thao.
- Hai hảo hữu các người chúng tôi có thể sa thải luôn một thể. Gặp cũng không có ích, anh ta chẳng làm được gì ngoài có quyền phụ trách ban chăm sóc khách hàng cùng nhân viên cảnh vệ phòng thể thao. Như vậy đã khiến anh yên tâm chưa, Lý Thống?
Lý Thống nhìn quản lý cấp cao không yếu thế, ưỡng ngực nghĩ ngợi một chút, đêm qua cùng nhau ra ngoài uống một ly, tên quản lý kia khóc lóc nói rằng tiền lương làm ra đều gửi về cho vợ con và thân mẫu già ở quê nhà, mới vừa trả góp được một căn hộ kiên cố nhưng còn phải chết lên chết xuống. Đối anh ta công việc này mà không giữ được chỉ có thể đi ăn mày. Hảo hữu đương nhiên không thể liên luỵ, nhưng mà lo lắng cho chính mình còn chưa đủ?
Giữa những người đàn ông với nhau, chữ "hữu" đương nhiên rất có ý nghĩa.
- Nên nhớ, còn có cô nhi viện kia, chúng tôi cũng bốc đi nốt, chúng tôi không phải chủ ý muốn gây khó dễ. Anh nên quyết định nhanh một chút, nếu không phải Bắc Kinh thì sẽ là nơi khác, có gì khó đâu mà suy nghĩ cho lâu vậy không biết?
Quản lý cấp cao vô cùng kiên nhẫn, lệnh từ trên đưa xuống, nhất định phải lấy được cái chữ ký, bởi Hoàng Gia không muốn trả lại tiền bồi thường hợp đồng, cả tiền tháng lương này cũng không muốn xuất, phải dùng lực ký chi phiếu, cũng xuất phát từ làm biếng động quá. Có ai làm biếng mà khôn như vậy chưa?
Không biết chuỗi kinh doanh Hoàng Gia lớn đến đâu, trải hết cái Trung Quốc này không chừng không có chỗ đặt chân, do tiêu xài không chút suy nghĩ, trên người Lý Thống hiện tại chỉ có tiền mua vé tàu điện đi bất cứ đâu cộng với tiền ngủ khách sạn một đêm chắc là đủ...Bộ tha phương đi nơi khác dễ nghe như cái tên trẻ người non dạ này nói sao?
- Tao nói cho mày biết, mày tốt nhất là đừng nên có sơ suất, bởi nếu không, mày cũng sẽ như tao hiện tại thôi. Cái cấp trên hỗn đản kia sẽ không cần nữa.
- Cứ nhẹ nhàng thôi, đừng kích động hét lớn.
Lý Thống đưa tay ký xuống nặng nề, miệng mồm thì chửi mắng nhưng trong lòng đã sớm sức lực cạn kiệt. Đàn ông thì không có quyền yếu ớt đau lòng sao? Tay một bước quẳng bút mực văng tung toé trên đất, rời khỏi không một lời chào hỏi. Nhưng rất nhanh cảnh vệ viên bên ngoài đã cầm giam anh lại, có chống cự cách mấy cũng ba người lực lưỡng cao lớn chắn lại ôm kìm cập, võ sư nào so đo nổi?
- Khoan đã, vội vã làm gì? Chúng tôi có làm gì đâu, tôi hỏi anh, chúng tôi có ép buộc anh không?
Lý Thống cắn răng, từng câu từng chữ như dùng hết sức lực mà nặn ra, mặt mũi đều đỏ bừng bừng.
- Không...có...
Tán thưởng, biểu hiện rất tốt.
- Anh có hài lòng không?
Không phải quá đáng lắm rồi sao? Mấy người này nghĩ mình là ai vậy chứ? Nhưng Lý Thống giận dữ cỡ nào thì cũng phải biết rằng một điều, nếu không hợp tác theo, nhất định không thể rời khỏi. Mà mấy người này làm cái hành động gì nữa, anh cũng không phản kháng nổi, cho nên không có ích. Đương nhiên tránh một bước để tiến một bước mới.
Chỉ là một chút cam lòng cũng không có, cứ luôn bị cảm giác rằng như con chó bị người ta kìm hãm, đến lời nói cũng không thể làm chủ.
- Vô... cùng... hài... lòng...
- Có thể rời đi rồi, tạm biệt quý khách.
Quản lí cấp cao trẻ tuổi, quyệt môi, vẫn nụ cười như cũ, như vậy có phải nhanh hơn không? Hoà nhã thân thiện, có gì mà căng? Cầm USB ghi âm nhỏ đóng tập văn kiện chuyển đi nhân viên phía sau.