Lục Nan Hy tay cầm một ly nước, cùng trứng với hai mẫu bánh mì. Đây xem như bửa sáng của Tích Lãng đi, cô biết hắn không quen dùng bửa sáng cho nên phải ép buộc cho được. Đã vào tay cô chăm sóc thì đương nhiên phải cô làm chủ. Cô muốn tự mình nấu ăn cho hắn không nhờ đến hầu nhân, mà họ không có việc càng thêm sảng khoái buổi sáng.
- Anh ăn sáng đi, sau em thay băng gạc mới.
- Tay đau, không nhấc nổi.
Tích Lãng môi bạc mím chặt, đôi đồng tử màu hổ phách như sáng ngời thanh khiết, tuấn mạo có chút uỷ khuất, hơi cúi người, vận thường phục ngồi nửa người nằm tựa vào đầu giường. Lục Nan Hy chớp mắt có chút kinh ngạc, hắn cũng có vẻ mặt này sao? Làm nũng đáng yêu chưa kìa~~ nhưng thử cô trêu chọc hắn xem? Cô không muốn bị nhìn đến đóng băng đâu, với lại tâm trạng hắn đang rất tốt, đừng làm cụt hứng, không phải cô luôn luôn là người làm cái hành động đó sao?
- Hai ngày qua học được những gì?
Lục Nan Hy thở phào một hơi, mặc dù học không nhiều nhưng không nhịn được cơ thể đau nhức hết. Rất lâu cô không tay chân hoạt động nhiều cho nên sinh ra làm biếng "chảy thây". Tay phết qua một miếng trứng đưa đến môi hắn, bụng cô cũng kêu lên đáng thương. Là do ngại quá mà dung nhan mỹ mạo cũng phiếm hồng.
- Chỉ có vận động giãn cơ cùng mấy đường quyền tay.
Tay bón Tích Lãng uống nước, đồng thời cũng phết bánh mì tự mình ăn, hắn ăn rất ít đại đa số đều vào bụng Lục Nan Hy lảm nhảm rồi lại ăn một miếng, mắt trông thấy vậy mà đã sạch sẽ đĩa trứng, bánh mì vẫn còn nửa mẫu. Cô cười không nổi, len lén nhìn hắn, nuốt xuống thức ăn đang nghiền nhỏ trong miệng. Thật là khó xử quá! Cô tốt nhất đừng nên dính vào mấy cái công việc chăm chút người bệnh.
- Hay là đừng ăn nữa đi, chúng ta thay băng gạc..
Như thẹn hoá ngơ, Lục Nan Hy cười yếu ớt, mau chóng thu dọn, tay tuỳ tiện quẹt qua môi một đường mỡ lưu bóng loáng, uống một ngụm nước rồi đẩy khay ra ngoài cho hầu nhân dọn lấy. Còn mình đi vào phòng vệ sinh mà rửa tay sạch sẽ, không quên rửa qua một lớp nước diệt khuẩn.
- Tôi nghĩ em nên gọi hầu nhân.
Như không nghe thấy. Tiếp tục cầm lấy hộp sơ cứu dỡ ra. Sao Tích Lãng lại muốn bảo hầu nhân làm, cô cũng có thể mà, chưa mạo phạm đã bị làm cụt hứng, hắn không nên đối cô vậy chứ? Biết vậy ban nãy cô cũng đối hắn làm cho cụt hứng.
Tay Lục Nan Hy không cho phép mình đau lòng run rẩy, nhẹ nhàng gỡ bỏ các mấu gạc băng, cầm lấy chai cồn mà đổ lên trực tiếp, nhìn các khớp xương máu đang từ từ đông lại, nếu nhìn gần lại còn có thể thấy hiện tượng sủi bọt nhẹ. Len lén liếc mắt nhìn Tích Lãng phản ứng, hắn chả có phản ứng gì nổi bật, lãnh đạm trầm mặc nhìn cô rồi lại nhìn ra ngoài cửa lớn.
- Anh đau thì phải hét lên nếu không em càng mạnh tay.
Tích Lãng lướt mắt qua ôn nhu một đường nhìn lấy Lục Nan Hy mắt không đặt ở hắn nữa, tâm trạng vô cùng phức tạp. Hắn còn không biết cô lại là cái người giận hờn giữ trong lòng lâu như vậy? Cái đêm đó, hắn biết cô khóc thương tâm nhưng đối cô gặp mặt hắn không có dũng khí. Thời khắc đó, hắn nhận ra bao nhiêu nhún nhường đều không thể xoa dịu cô hận thù, cho nên hắn sợ rằng tôn nghiêm hắn cũng sẽ không thèm dòm ngó mà thuận theo cô, cô lại không trân trọng chà đạp nó không thương tiếc. Bao nhiêu tức giận đi chăng nữa, nhớ đến cái ngày hắn "nhặt" cô từ tử thần tự mình tìm kiếm trở về, hắn đều sẽ mềm lòng mà ôm lấy cô không chút đắn đo do dự.
- Đau.
- Chẳng phải lần trước anh nói không đau?
Lục Nan Hy như không tin vào tai bản thân nghe thấy, ánh mắt nghi hoặc nhìn Tích Lãng nhăn mày, thay đổi tư thế ngồi có chút run rẩy, mắt nhắm nghiền lại. Cô cũng không dám mạnh tay, nguyên lai từ đầu đến cuối quá trình cô chưa từng mạnh tay, đã nhẹ nhàng như sợi tơ, hiện tại lại như có lúc chạm có lúc không, vô cùng vô cùng nhẹ nhàng. Hết một tay lại đến cái tay kia, rất chi là chậm chạp.
- Ông tốt nhất đừng nên đến gần tôi.
Nạp Tiêu Kỳ ngoảnh mặt đi chỗ khác. Biết rằng là thư ký riêng không thể tránh khỏi chạm mặt thường xuyên là đằng khác nhưng cái "con trâu già" này lại không muốn hiểu cô không muốn liên can đến ông ta nữa. Tích Phán Hạn sau khi trở lại, vốn tưởng Yến Liên Hoa đã xử lý cái "vợ nhỏ" này rồi, ai ngờ vẫn như cũ vị trí. Lại còn nghe nói là chủ ý của Tích Lãng, xem ra đứa cháu này không phải muốn ông quá đau lòng.
Thật nực cười quá mà.
Sao lại không nghĩ đến làm sao bán sống bán chết ôm cho chặt cái 20% cổ phần kia đi, mà ở đó lại hưởng thụ tiểu tam sự, phiền hà đặt tai mắt đến Tích Lãng rồi tố cáo lên, vừa không có ích lại vừa thiệt. Đã tóc hai màu, có tức chết hay chờ mà chết thì ông cũng chết sớm hơn hắn, tức được bao nhiêu năm hơn? Có lẽ sớm đã quên mất chín tầng mây cái 20% cổ phần kia, sợ rằng sắp đến buổi đấu giá cổ phần, Yến Liên Hoa có còn giữ?
- Mỹ nhân, em đừng giận nữa mà, anh nhất định bồi thường, nhất định đó.
Nạo Tiêu Kỳ không phải không phủ nhận, nghe lời này của Tích Phán Hạn cô phải trong lòng suy nghĩ lại, lúc trước hễ ông nói lời này vuốt giận cô, cô muốn thứ gì cũng đều được chấp thuận quy theo. Kể cả căn hộ nhỏ gần trung tâm thành phố là do ông mà có được, cho nên lời này không thể xem nhẹ. Mà vốn cô không muốn ông đến gần là vì muốn lấy lòng Tích Lãng tuyệt đối, nhưng mà cô nhận thấy cơ bản hắn đều không đặt mắt ở cô lần nào, lại còn bài báo đưa tin đã có vợ, không biết là thật hay giả nhưng đa phần là đáng tin cậy. Trước hết phải rào cây sung để đó trước đã, hái sung để tính sau, không vội.
- Anh định bồi thường thế nào? Người ta đang rất giận~~
Xinh đẹp uyển chuyển đi đến bên Tích Phán Hạn ghế ngồi mà ngồi ở trong lòng ông. Tay ngọc ngà trắng nõn vuốt ve mái tóc ông đã sớm hai màu, nhìn đến khuôn mặt già nua kia sung sướng cười toe toét đến muốn quên trời đất, tay ôm chặt lấy cô, hôn liên tục trên bả vai nhẵn mịn như thèm khát lâu ngày, chỉ cô có một cảm giác, vô cùng ghê tởm, len lén nhìn xung quanh không có ai mới dám gượng cười một cái. Camera quan sát có nhìn thấy hay không cô không quan tâm nữa.
- Không phải trước đó em nói rất muốn thăm qua Ý một lần? Chúng ta cùng đi.
Ý đồ Tích Phán Hạn, Nạp Tiêu Kỳ còn không rõ? Cô mà nhận đi cùng thì chính là cô bị điên rồi. Mặc dù đã quá trung niên nhưng tâm sinh lý ông không giảm sút chút nào. Cô đoán có lẽ vợ chồng ông không hoà thuận cho nên "cái đó" cũng không biết nên suồng sã thế nào. Mỗi lần như thế đều tìm đến cô mà trút mệt mỏi. Chợt có chút chột dạ, toàn thân nổi da gà không thôi khi tay ông đã lần mò đến ngực cô mà bóp mạnh. Rất nhanh cô đã phản ứng mà rời khỏi người ông, như giảy nảy.
- Uy... Không muốn đi nữa. Chỉ có cái túi phiên bản giới hạn này...nhìn thật thích.
Nạp Tiêu Kỳ trên môi vẫn là gượng cười, tay cầm lấy điện thoại bên cạnh, lướt lướt vài cái, hiện lên một chiếc túi giới hạn đang chạy giờ từng phút từng giây, tin nhắn chờ đợi tư vấn dày đặc lên đến hàng trăm nghìn người. Đặt biệt, ở góc trái bên dưới túi có khắc hai chữ JJ nạm vàng, cái này mới là khiến người ta muốn bỏ tiền cầm lấy. Chu Kết Am cũng quá mức tuỳ hứng, cho người đợi đến mọc rễ mới ra đợt hàng mới, chỉ duy một món cho người ta dài cổ tranh giành.
Tích Phán Hạn mau chóng cười lớn sảng khoái. Lâu ngày như vậy mới gặp, nếu muốn bồi thường thì cũng phải cho ông một chút cảm hứng mới phải chứ. Không cần chú ý đến cô biểu cảm, một tay nắm lấy bàn tay mềm mịn kia mà kéo vào phòng nghỉ ngơi ở gian riêng bên cạnh, biết rằng cô sẽ không phản ứng mới xử sự như vậy.
Trong công ty bố trí, các phòng lớn đều sẽ có gian nghỉ ngơi riêng biệt tiện lợi, sử dụng nút điều khiển để mở tường ngăn, cách âm vô cùng tốt.
- Thanh, con nghỉ tay ăn một chút đi. Quan trọng là sức khoẻ và tinh thần. Ta cố gắng liên lạc thảo luận cùng chú lớn, chú ta vẫn chưa nhấc cử nhấc động nhưng cũng không phải là không có cách.
Bà Lăng chính mình tự cầm khay thức ăn, đầy đủ những món Lăng Thanh thích nhất. Tần Tang đứng bên cạnh di chuyển văn kiện không kịp thở cũng muốn mở lời nói giúp vài câu, cô cũng lo lắng cho anh sức khoẻ, từ hôm qua đến nay, trong bụng anh kia cũng chỉ có chứa cà phê, nhìn khuôn mặt anh tuấn tiều tuỵ, sườn mặt nhọn hoắc cả lên, nước mắt cô liền muốn rơi xuống, đau lòng mà xót muốn chết luôn nhưng lại lời nói không thể thoát ra khỏi miệng bởi anh không thích cô xen vào việc riêng tư của anh nhưng mà việc nghe anh mắng...xem ra không phải quá mức tệ, miễn anh đối cô tốt hay xấu, đối cô nói chuyện hay mắng chửi thậm tệ đều thích.
- Thanh, hay anh nghỉ tay ăn một chút đi, trưa nay còn có cuộc họp, đêm qua anh cũng chưa chợp mắt.
Lăng Thanh đau đầu, chẳng hiểu sao bản thân tay ngừng lại bút, đóng lại văn kiện, liếc nhìn Tần Tang hồi lâu, trong lòng anh tâm tư vô cùng phức tạp, anh mong chờ cái gì? Những ngày qua cô đơn đến mức chỉ muốn nghe người ta quan tâm mình dù chỉ một câu, hiện tại nghe thấy, không khỏi yết hầu nghẹn đứng, một cỗ ấm áp nhỏ nhoi khiến anh cảm thấy có chút đói bụng, mím môi nhìn qua bà Lăng áy náy.
- Mẹ mang lại đây.
Bà Lăng liếc mắt vui mừng nhìn qua Tần Tang có vẻ cảm kích, nhưng mà trong lòng vẫn ích kỷ mong ước Lăng Thanh đừng bao giờ có tình cảm nảy sinh với Tần Tang, đơn giản chỉ vì không môn đăng hộ đối...
Đối với người lớn, trong thâm tâm đều bốn chữ môn đăng hộ đối quan trọng vậy sao? Hôn nhân không có tình yêu tình thương là đáng sống?
Đối Lăng Thanh đáp ứng mình, Tần Tang là trợ lý riêng của anh mà, anh không ăn thì cô cũng đâu có thời gian ăn, hiện tại nhìn thấy anh đáp ứng ăn, mừng quýnh lên tiếp bà Lăng mang lên thức ăn, vốn cô đã muốn chạy đến đỡ lấy khay từ lâu nhưng bà Lăng muốn tự mình. Nhìn anh ăn tới miệng, bà Lăng chăm chú chăm sóc Lăng Thanh, cô vui mừng đến phát khóc, lùi xa một chút mà âm thầm quẹt một đường nước mắt sắp rơi khỏi khoé mắt ẩm ướt, cô chấp nhận rằng cái gì cô cũng làm tốt, bên cạnh anh chưa từng nghe một lời phàn nàn nào, nhưng chỉ có một việc anh cần cô làm cô lại không thể làm được, chính là yêu anh đến mức lục phũ ngũ tạng đều khắc cốt ghi tâm anh.
Khổ nổi, mấy cái tốt đẹp Tần Tang làm Lăng Thanh không để ý, có tâm tư đổ dồn cách mấy cũng không để ý, cô có thể sai phạm, anh duy chỉ để ý đến cái chuyện cô không thể nảy sinh tình cảm với anh...thật là trớ trêu!! Si dại một nam nhân cũng giống như cá bơi mãi không biết mệt, chim bay mãi không biết mỏi, nhưng trái tim của nữ nhân ấy thì sao? Viên ngọc sáng, đáng tiếc vỡ mãi không lành, một khoảnh trống rỗng mãi không vẹn.
Nhưng mà mặc kệ, một đời nhìn trước chả mấy an vui này, giao phó cho một nam nhân hoàn hảo bất phàm như vậy phù trợ hết lòng hết dạ, còn gì để mong mỏi nữa...
- Lại ăn luôn đi.
Nữ nhân này không đói sao? Ngây ngốc ở đó cũng không no được. Đôi mắt to trệch xuống đượm buồn của Tần Tang khiến anh rất muốn hạn chế nhìn cô, sợ rằng cái ảm đạm buồn bã kia sẽ ám ảnh anh, tự dưng trong lòng dâng lên cái cảm giác khó mà tả nổi, khiến anh càng khó chịu, ngăn bản thân không được nổi nóng với cô, dạo gần đây thứ khiến anh rối tung rối mù không thể kiểm soát được chính là bản thân mình tính khí rất dễ nổi nóng.
Nhìn Lăng Thanh, Tần Tang chưa từng thấy đói, đứng một chỗ ngây ngốc buồn bã, chợt nghe giọng điệu trầm thấp truyền đến, nhìn thức ăn trên bàn chợt cơn đói ập đến tránh không nổi, đầu óc cũng có chút choáng váng, tránh không nổi gục xuống một chút.
- Đúng rồi, cô đến ăn luôn, ta mang rất nhiều.
Bà Lăng lúc này mở lời nhưng vẫn không thể xuống giọng nổi, đưa mắt vờ ôn hoà nhìn đến Tần Tang có chút tia không vui, mau chóng xoay người rời đi. Lăng Thanh nhìn qua đều hiểu cả thôi...
- Lục tiểu thư, xe đã chuẩn bị.
Lục Nan Hy tay dừng vuốt vuốt ở ipad, Tích Lãng nằm ở bên cạnh ôm ngang hông cô không rời mắt. Đối với việc cô cứ chăm chú chăm sóc mèo Tommy khiến anh không nhịn được muốn cô phân tâm, lâu lâu lại cứ than khát nước, lâu lâu lại cứ than tê chân tê tay, không ngờ hắn giả vờ cũng thật hay quá, cô tin trối chết, tay cứ luôn mềm mại ở cánh tay hắn mà bóp tới bóp lui.
- Hôm nay tôi không đi đâu cả.
- Tay tôi ngày mai vẫn còn đau.
Tích Lãng tay gia tăng lực đạo ôm lấy hông Lục Nan Hy dính chặt ở hắn, lười biếng dựa vào bụng cô mắt nhắm tịt lại.
- Vậy mai cũng không đi.
Lục Nan Hy gật đầu chắc chắn, chỉ là dưới ánh mắt Mộ Phi, hai người ôm ấp có chút không tiện, gương mặt xinh đẹp phù hoa lại phiếm hồng càng thêm mỹ mạo. Mộ Phi anh hiểu ý, chưa từng chú ý đến hai người trước mắt, nghe như vậy thì mau chóng ra ngoài, tự mình hiểu ý Tích Lãng, đã hắn tay chưa khỏi, cô sẽ không rời hắn nửa bước, cho nên đừng trở lại hỏi nữa.
Chợt như nhớ ra gì đó, đến Đông Lập viên cũng trang trí xinh đẹp, đèn lồng giăng đầy, cây hoa đâm chồi như cận xuân, chính là ép trưởng thành. Sắp đến tết trung thu. Vậy cái ngày Lục Nan Hy trở về chính là đúng vào ngày thất tịch. Hèn chi, kéo vali đi trên đường, tập nập xe cộ, nam nữ nhân hôn nhau không biết xấu hổ. Chính cô mới là vô duyên trách người ta, nhưng mà hành động này không phải khiếm nhã quá? Có hướng ngoại đến cỡ nào thì cô cũng không thể lạnh mặt mà chứng kiến cái cảnh này, chỉ mới nghĩ thôi mà gương mặt bỗng chốc lại phiếm hồng.
- Lãng, sắp đến trung thu rồi.
Tích Lãng không chút phản ứng, tay nghịch vòng tay trên cổ tay mỏng manh trắng nõn của cô, trên môi bạc mấp máy "hmm" một tiếng. Lục Nan Hy cũng trầm mặc một hồi lâu, híp mắt phượng nhìn ra cửa lớn. Ừ nhỉ? Đến trung thu thì sao? Hắn đợi một hồi lâu vẫn không nghe thấy cô tiếp lời, có phải cô lại thẩn thờ không? Hắn cũng không phải không biết cô có biệt danh là nữ hoàng thẩn thờ. Mắt chim ưng mở hờ một bên tinh nghịch nhìn cô. Cô lại chăm chú nhìn hắn khiến hắn có chút giật mình, chỉ là tất cả mọi thứ đều thu vào trong ánh mắt, thứ người ta nhìn thấy chỉ có duy nhất trầm ưu tĩnh lặng, lại như tạo ra cảm giác hắn luôn nghe và thấu hiểu cô.
- Những ngày này quên mất Smith, em không biết đi tìm cô ấy ở đâu? Hỏi Dĩ Vương giúp em đi.
- Ý em Hứa Vy Bối?
Lục Nan Hy vô cùng nhiệt tình gật đầu một cái, ánh mắt phượng tròn xoe đen tuyền chăm chú nhìn Tích Lãng mong chờ như đôi mắt đáng yêu mao. Nhất định nói qua với hắn, đương nhiên cô sẽ được gặp lại Smith, nhưng song song đó, cô vẫn tò mò về chuyện của Smith cùng Doãn Dĩ Vương hơn.
- Tốt nhất em không nên làm quen với cái nữ nhân đó, hỏi lão nhị lại càng không.
- Họ...quan hệ không tốt huh?
Tích Lãng không có yêu thích bát quái chuyện của người khác, bỗng hắn lại nhắm mắt như cũ, như chưa nghe thấy gì, tay ôm lấy Lục Nan Hy, bắt buộc cô cũng phải nằm xuống. Ghì chặt chặt trong lòng. Hắn không trả lời, cô cũng tự đoán được. Nếu hắn là hảo hữu đối cô giữ bí mật kín như hũ mật, chắc chắn cô sẽ vui mừng không thôi, nhưng hiện tại cười không nổi, sự tò mò nó muốn gặm nát cả một vùng trời thanh tỉnh trong lòng, sóng to gió lớn.
- Anh nhất định không nói đúng không?
- Tôi đâu có nói không nói, là không tiện.
Không muốn nói với không nói có khác? Chỉ có IQ vô cực mới hiểu nổi mà so đo với Tích Lãng. Lục Nan Hy quyết không hỏi nữa? Tay cô cù lét hắn, hắn không có chút nào gọi là hợp tác, chớp chớp mắt nhìn cô như thể cô là ai? Sao lại quấy rối cơ thể hắn? Khiến trong lòng cô bực tức không nói nên lời. Cù lét đối hắn cũng không tác dụng. Hắn cứ mãi như vậy không thân thiện đáng yêu, cô sẽ không chơi với hắn nữa đâu~~
- Không cho ôm, anh mau tránh chỗ khác.
Lục Nan Hy gương mặt yêu nghiệt đáng yêu bĩu môi, tay non mềm trắng nõn đẩy lồng ngực hắn không ngừng dính chặt ở cô vờ giận dỗi. Nhưng với hắn kín như bưng hiện tại, cô xem chừng là giận thật sự.
- Nếu tôi nói, em cho tôi ôm đúng không? Được, quan hệ họ không tốt.
Nói một câu, so với trước cũng thông tin không khác gì hết. Tích Lãng nói thì sao, cô cũng sớm đoán được rồi. Cô là tò mò chuyện sâu hơn cơ. Nhưng sao ở đây cứ nồng nặc mùi bị lừa, lưu manh thế nhỉ? Hắn ôm chặt cô không buông, đối cô đẩy cũng không dịch một chút. Còn bắt cớ cô rằng, cô làm trái lời mình nói rồi. Hắn chồm đến mạnh mẽ hôn cô, định chiếm lấy môi cô liền tránh khỏi, sợ tay hắn bị thương mà không dám mạnh mẽ chống cự. Nhưng mà nhìn hắn bộ dạng đi, ban nãy còn tỏ ra yếu ớt dịch người không nổi, hiện tại lại mạnh bạo điều khiển người, quá lưu manh • • • thông manh.
- Chỉ cho ôm, không cho hôn.
- Đừng tiến gần, em là nhường nhịn anh bị thương nên mới không động tay động chân. Mặc dù em chỉ mới học đến giãn cơ nhưng mà nhìn người ta một hai quyền vẫn biết đó nga, đừng vội khinh thường!!
Sao? Lục Nan Hy võ nghệ mèo cào Tommy còn chưa thể thành tài đã muốn cùng Tích Lãng đối đế phòng thân, hắn có cần suy nghĩ lại quyết định của mình không? Sau này, xem ra hắn hoàn toàn bị đảo chánh trước bà xã đại nhân rồi. Chưa cần nghĩ bản thân cũng thôi thúc hắn nên đổi ý.
Lục Nan Hy còn đưa tay thành nắm đắm đưa đến trước mặt Tích Lãng như hù doạ, nhưng gương mặt phù hoa này có hung dữ đến mức nào cũng không thể nào doạ người ta hoảng sợ được, thật khóc không ra nước mắt, còn tệ hơn nếu trước mặt cái tiểu hài nhi, chỉ có bị đem thành thú vui, cô đang cải trang thành gấu lai mèo vô dụng? Cảm thấy thời tiết nóng nực đến lạ thường, đưa tay đẩy tấm chăn ra xa, không cho hôn nhưng mà quyền ôm cô hắn vẫn có cho nên ôm chặt cô không rời, nhìn tư thế hai người vô cùng khiến người ta cười muốn "rụng răng".
- Em định bụng đánh tôi thật? Chuyện đó vô cùng tiêu cực, sau này nên tiết chế nghĩ đến, có thể thì đừng nghĩ đến là tốt nhất. Nếu tôi nói, em cho tôi hôn đúng không? Được, hai người họ đã từng là tình nhân cái quan hệ.
Mà cái gì tiêu cực? Sau này không nên nghĩ đến?
Khiến người ta nhấp nhỏm rồi lại chặt đứt hi vọng một cách tàn nhẫn. Đây chính là đang gieo nhân nào gặp quả đó, mà cô còn chưa có gieo nhân. Lục Nan Hy tức giận đến máu trong người như cảm nhận được sôi trào sùng sục, nghiến răng nghiến lợi, hắn dùng lời đó để dỗ mà đối cô như tiểu nữ nhi nói chuyện.
- Anh...một chút đạo lý cũng không có, cái phường lưu manh tránh xa tôi ra!!!!
- Đừng tức giận, sẽ mau già, giãn cơ em vẫn làm chưa tốt? Tôi giúp em giãn cơ.
Tích Lãng phúc hắc khuôn mặt tuấn dật cười tươi, cả thân thể Lục Nan Hy nhỏ bé bỗng chốc hoàn toàn bị hắn giam cầm dưới thân, nhìn cái gương mặt phù hoa phong tình hai gò má phiếm hồng nhu nhuận tinh xảo không nhịn được tay mơn trớn, tay cô có chút vùng vẫy, mỗi lần chạm đến hắn vết thương, dù hắn biểu cảm không đổi cũng không chứng tỏ có đau hay không nhưng chính bản thân cô mới là người thấy đau giúp hắn. Mà đôi môi bạc kia phun từng lời quyến rũ đê mê muốn chết luôn phả vào đầu mũi cô mùi hương bạc hà thơm mát khiến cô có chút thất thần, đôi môi anh đào vô thức mỉm cười thật là ngây ngốc, mặt mũi cô còn chỗ nào để phủ nhận? Để nguỵ biện? Chỉ một cử chỉ thôi không cần nhiều sức cũng khiến cô tâm phiền ý loạn rồi, ánh mắt thưởng thức liên tục hoạt động. Chính hắn như vậy, nữ nhân bên ngoài mới cầm lòng không đậu bị mê hoặc mà tự động trèo lên giường hắn, mở chân tự nguyện lại còn vô cùng yêu thích~~ hừ...
Mà định bụng giúp giãn cơ? Giãn cơ thế nào? Như nghĩ đến cái gì đó mà cô lắc đầu trối chết, tay còn lại dùng sức đẩy lồng ngực hắn rắn chắc, yết hầu kia trước mặt đã sớm lên xuống khô khan nhìn cô ánh mắt điên cuồng lửa tình lại xen lẫn tia si dại mê người khiến cô thầm rùng mình một cái không dám đối hắn mắt cùng cái khuôn mặt câu dẫn người kia, vạn ngàn lần đều không thể thích ứng tốt được, một đường xấu hổ hai gò má hiện tại đã có thể biến thành cà chua chín chuẩn bị lên bếp, không phải chứ? Thân thể cô hiện tại, cọng bún không khác. Tim đập thình thịch không thể che dấu cô thở hơi có chút khó khăn. Nhưng những hành động này, thu vào mắt hắn hoàn toàn cô quyến rũ hắn càng ý đậm.