“Đến rồi, đến rồi.” trong tay Phó Cảnh Dao đang ôm hòm thuốc, cô vội vã chạy tới khi gần tới nơi suýt nữa bị ngã vì cô chạy hơi gấp.
Phó Cảnh Thâm nhanh tay đỡ lấy cô, rồi đỡ lấy hòm thuốc từ tay cô, rồi rút kim tiêm đã khử trùng ra và nhẹ nhàng chọc thủng những rộp nước trên tay cô.
Những rộp nước khá nhỏ nhưng lại rất dày nên chọc hơi mất thời gian.
Ngôn Tiểu Nặc cố gắng hết sức để kìm nén cơn đau, lông mày nheo lại, có thể là về sau sẽ không động vào lò nướng nữa.
Thực sự không phải là cơn đau bình thường. “Anh, anh nhẹ một chút, làm cho Uyển Cừ đau rồi kìa.” Phó Cảnh Dao có chút nôn nóng, vội vàng kêu với Phó Cảnh Thâm. Phó Cảnh Thâm chỉ nói điềm đạm: “Rộp bỏng không được sạch nên phải làm chậm.”
“Không sao, bác sĩ Thâm, anh cứ làm đi.” Ngôn Tiểu Nặc nói với Phó Cảnh Dao, “Cảnh Dao, cô không cần phải lo lắng đâu, rất nhanh sẽ xong thôi.”
Tay của Ngôn Tiểu Nặc nằm chặt dưới mặt bàn tay của Mặc Tây Quyết cũng lén lút nắm chặt lấy tay cô.
Tay cô nằm chặt lấy tay anh, còn tay của anh còn nắm chặt hơn. “Được rồi.” Phó Cảnh Thâm chọc hết rộp nước ra rồi dùng tăm bông sạch quét một chút kem mỡ bôi lên vết bỏng. Loại thuốc này giống hệt loại thuốc mà lần trước cô bôi cho Mặc Tây Quyết.
Cùng một mùi hương cùng một màu sắc, Ngôn Tiểu Nặc càng cảm thấy tò mò, “Bác sĩ Phó, có thể cho tôi tuýp thuốc này được không?”
Phó Cảnh Thâm bị làm cho ngạc nhiên, nhưng cũng không từ chối, “Đưoc chứ, một ngày bôi ba lần, nếu không đủ thì tìm tôi, nơi khác không tìm được loại thuốc này đâu”
“Đúng vậy, loại thuốc này là do chính anh tôi nghiên cứu ra đấy, người khác chưa từng nhìn thấy bao giờ đâu.” Phó Cảnh Dao cười nói.
Ngôn Tiểu Nặc ngước mắt nhìn Mặc Tây Quyết một cái, sắc mặt của Mặc Tây Quyết vẫn rất điềm tĩnh không có một chút thay đổi gì cả.
Cô càng chắc chắn hơn về suy nghĩ trong lòng của cô. “Một chút nữa có một cuộc họp, tôi phải đi trước đây. Mặc Tây Quyết đứng dậy trước nói lời tạm biệt với Phó học giả, “Hôm khác sẽ đến câu cá cùng ông ạ.”
“Công việc quan trọng.” Phó học giá như nhìn thấu và nói với Mặc Tây Quyết, “Tay của Uyển Cừ bị thương rồi, làm phiền tổng giám đốc Mặc đưa Uyển Cừ về nhà vậy”
Phó Cảnh Dao cũng gật đầu, “Uyển Cừ, khi về đến nhà cẩn thận một chút, đừng có làm tay bị đau”
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất xấu xin lỗi, “Xin lỗi Cảnh Dao, vì sự không cẩn thận của tôi mà làm cho mọi người mất vui”
“Được rồi, giữa chúng ta không cần phải khách sáo, đi thôi, tôi tiễn cô ra cổng.” Phó Cảnh Dao mỉm cười vui vẻ, “Lần sau chúng ta sẽ đến ao câu cá!”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu đồng ý, “Được.”
“Ngày mai có cần tôi giúp cô xin nghỉ học không?” Phó Cảnh Dao lo lắng nhìn vào tay cô và hỏi.
Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Không cần đâu, chiều mai mới phải đi học, tối nay và thêm cả sáng mai nữa chắc sẽ tốt lên nhiều rồi.”
Phó Cảnh Dao cũng không nói gì thêm, “Được, nếu có việc gì thì có gọi điện thoại cho tôi”
Ngôn Tiểu Nặc cười và nói lời tạm biệt với gia đình họ Phó, rồi lên xe của Mặc Tây Quyết Chiếc xe vừa lăn bánh thì Mặc Tây Quyết liền ôm Ngôn Tiểu Nặc vào trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc không có chống lại, để anh ôm chặt cô.
Chiếc xe đi tới tập đoàn Đế Quốc nhưng không dừng lại mà đi thẳng về biệt thự Hằng An. “Không phải anh có cuộc họp sao?” Ngôn Tiểu Nặc hỏi nhỏ, “Đã tới tập đoàn Đế Quốc rồi.”
“Anh không có cuộc họp.” Mặc Tây Quyết điềm đạm nói, “Thật là ngốc”
Ngôn Tiểu Nặc hiểu ra, nếu như nói vì không còn sớm nữa mà xin về thì hơi thất lễ hơn nữa nếu nói đưa cô về nhà thì càng trở nên kỳ lạ. Về đến biệt thự Hằng An, Mặc Tây Quyết bế cô xuống, vào đến trong phòng khách mới đặt cô xuống. “Mặc Tây Quyết, anh có đói không?” Trong giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc tràn đầy lời xin lỗi, anh chàng này chỉ vừa ăn được một con cá nướng, chắc ăn vẫn chưa no. “Đói.” Đôi mắt của Mặc Tây Quyết sáng lên, “Đáng tiếc không được ăn.”
“Sao lại không được ăn?” Ngôn Tiểu Nặc chưa hiểu ra ý của anh, khó hiểu và nói, “Từ trước tới nay em đâu có để anh đói chứ.”
Mặc Tây Quyết nhướn mày tinh nghịch và cúi người xuống hôn lên mặt cô, giọng nói hơi khàn khàn, “Ô? Em bị thương rồi, cũng làm anh ăn no được sao?”
Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng hiểu ra ý của anh, rồi đẩy anh ra, gương mặt nhỏ của cô đỏ ứng lên: “Xấu xa! Đang nghĩ linh tinh gì chứ!”
Mặc Tây Quyết sån ôm cô lên đùi anh, giọng nói thanh nhã, “Vì nhớ em.”
“Em đang hỏi anh có đói hay không?” Ngôn Tiểu Nặc đẩy anh ra, “Vừa nãy anh không ăn được bao nhiêu.”
“Dù có bị đói thì có làm sao?” Tay em bị thương rồi, lại không có ai nâu cho anh ăn. “Giọng điệu và biểu cảm của Mặc Tây Quyết rất ấm ức. “Vậy chúng ta ra ngoài ăn?” Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một lúc rồi nói.
Mặc Tây Quyết nhìn vào sự mệt mỏi trên hàng lông mày của cô rồi bế cô vào phòng ngủ, nhỏ nhẹ nói với cô: “Em ngủ trước đi, để anh bảo Duy Đức mang cơm đến, chờ em dậy rồi chúng ta cùng ăn.”