Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 142



Lục Đình không để bụng cười lên, “Em nói với anh ấy rồi Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Vâng, em nói rồi, anh ấy dường sao?” như không giận cho lắm, để em đưa điện thoại cho anh ấy xem thể nào.”

“Vậy cũng được.” Lục Đình cũng yên tâm, “Vậy em đi đường cẩn thận nhé.”

“Vâng, anh cũng vậy.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn Lục Đình rời đi, rồi đứng trước cửa tập đoàn Lục Thị chờ Mặc Tây Quyết đến.

Lục Đình vừa rời đi được vài phút thì xe của Mặc Tây Quyết liên đến, cánh cửa xe dần dần hạ xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn góc cạnh của anh, anh giúp cô mở cửa xe như thường lệ giọng hơi trầm: “Lên xe đi.”

Ngôn Tiểu Nặc lên xe, thì bị anh ôm trọn vào trong lòng, giọng nói của anh có chút mệt mỏi, “Mới nửa ngày không gặp em lại xảy ra chuyện rồi.”

“Là điện thoại xảy ra chuyện” Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc điện thoại từ trong túi xách rồi đưa cho anh. “Còn nghĩ cách sửa điện thoại, có tiến bộ” Mặc Tây Quyết nhận lấy điện thoại từ tay cô rồi nhìn nên vết nứt, đặt nó sang một bên, “Chúng ta về trước đã, Duy Đức đã thông báo bên kia làm một chiếc điện thoại mới rồi.”

“Cái này không cần sửa nữa sao?” Ngôn Tiểu Nặc lấy chiếc điện thoại đó ra rồi nhìn lại một chút, “Sửa một chút vẫn có thể dùng được mà.”

“Bị nứt như thế này rồi, làm một chiếc mới còn dễ hơn sửa chiếc này nhiều” Mặc Tây Quyết nói một cách hiển nhiên, “Ngày kia có lẽ sẽ tới, sẽ không ảnh hưởng đến việc sử dụng của em.”

Ngón dài thon dài của Ngôn Tiểu Nặc sờ lên chỗ nứt trên màn hình điện thoại, rồi đành phải gật đầu đồng ý, “Được rồi.”

“Cuộc thi tuyển chọn ngày hôm nay có thành công không?” Mặc Tây Quyết xoa lên mái tóc của cô và ngả người ra ghế sau với giọng điệu lười biếng. “Thành công rồi.” Ngôn Tiểu Nặc không muốn nói thêm về việc cô làm trợ lý cho Lục Đình , rồi nói với anh về bữa tiệc, “Tối mai em phải tham gia một bữa tiệc giới thiệu thành viên mới của hội.”

“Ừ, em đi đi.” Mặc Tây Quyết nhanh chóng đồng ý, “Sáng sớm mai anh phải đi Nhật Bản để mở một cuộc họp, ngày kia mới về.”

“Họp?” Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, “Họp gì vậy?”

“Tập đoàn Để Quốc có đối tác làm ăn ở Tokyo.” Mặc Tây Quyết không nói thêm chỉ nhìn Ngôn Tiểu Nặc, những ngón tay chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của cô, “Ra ngoài dùng cơm, đi sớm về sớm nhé.”

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu, “Nhất định a.”

“Anh không có ở đây, em nhất định không được để xảy ra chuyện gì đấy.” Mặc Tây Quyết năm chặt lấy tay cô, “Không được phép ăn mặc xinh đẹp quá ra ngoài Ngôn Tiểu Nặc biết anh vì chuyện lần trước ở Thực Vì Thiên mà lo lắng, cô cười và nói, “Em biết rồi, anh yên tâm đi, em dùng bữa tối xong sẽ về ngay.”

“Thế này còn được.” Mặc Tây Quyết nói một câu và đã về đến biệt thự Hằng An.

Ngôn Tiểu Nặc ra khỏi xe và bước vào phòng, Mặc Tây Quyết không lập tức đi vào, mà gọi điện thoại cho Duy Đức trước, “Tối mai Ngôn Uyển Cử đi tham gia một bữa tiệc , nếu như vụ việc lân trước còn xảy ra, thì đuổi hết mấy tên vệ sĩ kia về nước Anh đi.”

Quản gia Duy Đức vội vàng đảm bảo tuyệt đối sẽ không xảy ra nữa, vì bị đuổi về nước Anh thực sự là một kết quả tàn khốc.

Lúc này Mặc Tây Quyết mới cất điện thoại đi rồi bước vào phòng Thầy Ngôn Tiểu Nặc đã thay xong bộ thường phục màu trắng sữa, đã sắp vào cuối thu rồi, thời tiết càng ngày càng lạnh, nhưng bên trong biệt thự vẫn rất ẩm, cô cũng không muốn ăn mặc quả rờm rà.

Cô búi mái tóc cao trên đầu, hiện lên làn da trắng như tuyết ở cổ khiến người khác phải động lòng.

Mặc Tây Quyết thấy vậy tim bị giao động, ôm chặt lấy cô, nhỏ nhẹ nói một câu, “Ngôn Uyển Cừ”

“Vâng?” Ngôn Tiểu Nặc chỉ thấy nụ hôn ấm áp của anh hôn lên phía sau gáy cô làm cô cảm thấy hơi buồn, giọng nói có chút run lên, “Có chuyện gì vậy?” Mặc Tây Quyết nghe thấy sự run rẩy trong giọng nói của cô, rồi nhẹ nhàng hôn thêm vào cổ cô vài cái rồi nói, “Em có biệt danh không?”

“Biệt danh?” Ngôn Tiểu Nặc nhất thời không phản ứng kịp. “Ừm, người nhà em hay gọi em là gì?” Giọng nói của Mặc Tây Quyết rất êm tai, có một kiểu khiến tim người khác đập nhanh hơn. Ngôn Tiểu Nặc đột nhiên muốn bật khóc, cô hít thở một hơi dài, và nói, “Tiểu Nặc, em gọi là Tiểu Nặc.”

“Tiểu Nặc?” Mặc Tây Quyết đối cách gọi tên cô, “Ngôn Tiểu Nặc sao?”

“Vâng.” Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Đúng vậy, nếu cộng thêm vào nữa Tiểu Ngôn thì đó là biệt danh của em.”

“Vậy sau này anh sẽ gọi em là Tiểu Nặc.” Giọng nói của Mặc Tây Quyết vang lên trên đầu cô, “Có được không?”

“Được” Ngôn Tiểu Nặc đồng ý, ít nhất khi hai người ở với nhau, cô có thể trở về làm Ngôn Tiểu Nặc chứ không phải là Ngôn Uyển Cừ. “Biệt danh còn hay hơn tên chính.” Mặc Tây Quyết ôm cô vào lòng, ngón tay chấm vào đầu mũi cô.

Đột nhiên Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy trong lòng rất ấm áp rồi hỏi, “Ngày mai anh đi Tokyo, có cần sắp xếp hành lý không?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.