Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 168



“Xem phim?” lúc này Mặc Tây Quyết mới ngước đầu lên nhìn lên điện thoại giới thiệu sơ lược về bộ phim, “Em thích xem sao?”

Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Vâng, cứ ở nhà cũng thấy chán, nên có thêm chút hoạt động ngoài trời chứ.”

Đôi môi mỏng của Mặc Tây Quyết hơi cong lên, “Thật hiểm khi em lại nói ra những lời như vậy, anh còn nghĩ em là một con ốc sên cơ đấy, ngoài việc đi học và ăn cơm ra, phần còn lại là thu mình trong lớp vỏ bọc bên ngoài của mình.”

Ngôn Tiểu Nặc bị anh nói trúng, hơi chút khó chịu, “Anh còn nói em sao, anh cũng đâu có hoạt động bên ngoài gì đâu?”

“Anh không có thời gian.” Mặc Tây Quyết nói rồi cầm một cốc nước thuỷ tinh đưa cho cô, “Giúp anh rót chút nước trái cây đi.”

Ngôn Tiểu Nặc nhận lấy chiếc cốc anh đưa rồi hỏi, “Vậy rốt cuộc anh có đi không?” Ánh mắt đen của Mặc Tây Quyết nhìn chằm chằm vào cô, “Em đã có lòng hẹn anh như vậy rồi, sao anh có thể không đi chứ?”

Lúc này Ngôn Tiểu Nặc mới cười lên, rồi đứng dậy đi rót một cốc nước trái cây mới vắt. “Cần anh bao chọn rạp chiếu phim không?” Mặc Tây Quyết uống một ngụm nước trái cây rồi hỏi cô.

Ngôn Tiểu Nặc cau may lại, “Không cần đâu, chỉ là đi xem một bộ phim mà thôi, động một tý là bao gọn, anh lãng phí bao nhiêu tiền vậy?”

“Ổ, em lo lắng cho tiền của anh sao?” Mặc Tây Quyết đặt chiếc cốc xuống, gõ những ngón tay dài trên bàn phím tạo ra một loạt âm thanh đàn hồi và nghe rất hay. “Chỉ là em nhắc nhở anh thôi, giờ khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng như vậy, tiền nên tiêu tiết kiệm mới đúng.” Ngôn Tiểu Nặc nói với anh một cách thản nhiên. rồi.”

Mặc Tây Quyết gật đầu, “Em nói rất đúng, anh biết Lần này khiến cho Ngôn Tiểu Nặc ngạc nhiên, anh chàng này luôn theo đuổi nguyên tắc “Chỉ cần bản thân anh có lý” lần này lại nghe theo lời của cô.

Sáng hôm sau mới 6 giờ sáng cô bị Mặc Tây Quyết gọi tinh, đôi mắt buồn ngủ và che miệng trong khi ngáp, phàn nàn và nói: “Có thể không dậy sớm được sao?”

Mặc Tây Quyết cúi đầu hôn lấy cô, cảm giác mạnh mẽ khiến cô tỉnh táo nên rất nhiều. “Giản Minh 10 giờ có chuyển bay, em mà không dậy là không kịp đầu.” Mặc Tây Quyết thấy sắc mặt cô vẫn còn mơ hồ, đưa cánh tay siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô. “Trời ạ! Buồn!” lần này thì Ngôn Tiểu Nặc tỉnh táo thực sự, ngay lập tức từ trên giường ngồi bật dậy, “Chị Giản Minh có việc cần ra nước ngoài sao?”

“Ừm, cô ấy đi làm người mẫu tại tuần lễ thời trang ở Pari, không được chậm trễ.” Mặc Tây Quyết nói, trong khi vào trong nhà tắm.

Ngôn Tiểu Nặc không nói thêm điều gì, lập tức kéo chăn ra và đi vào nhà tắm.

Nhưng đã có một người đàn ông trong nhà tắm, tiếng rào rào của nước chảy làm cô càng trở nên tỉnh hơn, gương mặt nhỏ của cô đỏ lên bóp kem đánh răng ra bàn trải tự động rồi đánh răng.

Vừa đánh răng xong, cơ thể đột nhiên bị nhấc bổng lên, Ngôn Tiểu Nặc giật mình kêu lên, thì phát hiện cô đã bị anh bế vào trong buồng tắm. “Mau tằm nhanh lên!” Bàn chải đánh răng của Mặc Tây Quyết được đặt trên bàn rửa trong buồng tắm, anh thích vừa tảm, rồi đánh răng cùng nhau, tiết kiệm được khoảng cách từ buồng tåm đến chỗ đánh răng, vừa hiệu quả lại tiện.

Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gội đầu, vừa ngủ dậy cô lại phải cúi lưng chân cô có chút đau.

Bờ vai nóng bóng và có lực mạnh mẽ ôm lấy cô, một bàn tay giữ lấy đầu cô, còn tay kia thì nhẹ nhàng xoa lên tóc cô.

Mặc Tây Quyết lại giúp cô goi đầu sao?

Đôi mắt của Ngôn Tiểu Nặc nhắm chặt lại, cô không dám động đậy, dòng nước không ngừng chảy xuống mặt cô và tóc buông xoã xuống.

Mùi thơm của dầu gội đầu lan toá quanh trong nhà tåm, Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy động tác anh gội đầu cho cô thật nhẹ, cô quyết định đưa tay lên đầu. Nhưng bàn tay cô lại nằm phải tay anh. “Em, để em tự gội.” Ngôn Tiểu Nặc rụt tay ra khỏi tay anh, và động tác dứt khoát xoa lên mái tóc dài của cô. “Dùng lực mạnh như vậy, chẳng trách tóc em rụng nhiều như vậy.” Mặc Tây Quyết thấy cô giống như đang vò quần áo vậy, cau mày xót xa. “Á, không sao, như thế này goi mới nhanh.” Ngôn Tiểu Nặc trong chớp mắt gội xong đầu, rồi lại tåm qua người bước ra khỏi buồng tắm đi tìm máy sấy tóc.

Cuối cùng thì đến 6 rưỡi mọi thứ đã sắp xếp ổn thoả, chỉ có điều tóc cô vẫn còn hơi ướt.

Bầu trời sáng nay sương mù khá nhiều, có cảm giác ẩm ướt và lạnh lẽo. Mặc Tây Quyết cau mày, quay người lại lấy máy sấy tóc rồi lên xe. “Á, anh lấy máy sấy tóc làm gì?” Ngôn Tiểu Nặc mắt tròn to, “Không phải là để đến công ty sấy tóc đó chứ?”

Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Từ đây tới công ty thời gian không đến 10 phút, chẳng lẽ lại ngồi không sao?”

Anh nối máy sấy tóc với phích cắm điện ở xe ô tô, không nói lý do gì rồi sấy tóc cho Ngôn Tiểu Nặc.

Cơn gió ẩm thői lên mái tóc cô, rồi đến mặt và cổ, cô cảm thấy toàn thân ẩm lên, chỉ là kỹ năng sấy tóc của tổng giám đốc không được tốt cho làm. “Để em, tóc đều loạn hết lên rồi.” Ngôn Tiểu Nặc nói nhỏ nhẹ, lấy chiếc máy sấy tóc từ trong tay anh.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.