Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

Chương 247



Bức tranh là khoảnh khắc ngày hôm đó cô ngã xuống bên hồ ở trường học, lúc đó Lục Đình đã đỡ cô dậy.

Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, cô có thể cảm nhận sâu sắc sóng to gió lớn trong lòng anh ta, đôi mắt dịu dàng thường ngày dường như đột nhiên mất đi sự chừng mực.

Đây là một bản phác họa, điều đáng chú ý của bản phác họa này là nó được vẽ trực tiếp ngay lúc đó, khi Lục Đình đưa bức tranh này cho cô cảnh tượng lúc đó lại hiện lên rõ nét.

Có thế thấy suy nghĩ lúc đó của anh ta sâu xa thế nào.

Ngôn Tiểu Nặc chăm chú nhìn bức tranh một lúc rồi đế nó trở lại vào trong hộp quà, sau đó cất chiếc hộp vào ngăn kéo cuối cùng.

Có lẽ anh ta đi rồi cũng tốt, tuy là ở nước Mỹ xa xôi nhưng có thể tránh khỏi rất nhiều phiền phức.

Hy vọng anh ta lên đường bình an, hy vọng anh ta ở nước Mỹ có thể gặp được một cô gái tốt, đủ khả năng khiển anh ta nhanh chóng thoát ra khỏi đoạn tình cảm này.

Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy tâm trạng u ám đọng lại trong lòng cô rất lâu, giống như là một tấm lưới khổng lồ. Cô lấy giấy bút ra, bắt đầu vẽ.

Toàn Cơ dặn cô thiết kế đồ trang trí cho Tết Nguyên Đán.

Ngôn Tiểu Nặc sau khi vẽ xong liền câm bản vẽ đến tập đoàn Để Quốc.

Bởi vì là buổi tối, lại sắp đến lúc tan sở cho nên trong tập đoàn Đế Quốc người qua người lại, tất cả đều là dáng vẻ vội vàng hấp tấp.

Nhưng lúc Ngôn Tiểu Nặc bước vào, mọi người dường,như đang cố ý tránh né cô, như thể trên tay cô câm không phải là bản vẽ mà là một trái bom vậy.

Cô cuối cùng cũng nhìn thấy một người quen, là Giản Minh.

“Chị Giản Minh, lâu rồi không gặp!” Ngôn Tiểu Nặc lập tức chào hỏi Giản Minh.

Những người bên cạnh liên sôi nổi liếc mắt nhìn, bước chân mọi người càng nhanh hơn.

Giản Minh nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc cũng rất vui, vuốt tóc cô cười nói: “Em trở lại rồi sao? Vẫn ổn chứ?”

Xem ra Giản Minh cũng biết rõ mọi việc rồi. Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thở dài nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười, cô lắc đầu nói: “Không sao, đều đã qua rồi, cô Toàn Cơ có ở đây không ạ?”

Giản Minh nhìn dáng vẻ nhẹ nhàng bình thản của cô, cũng không muốn nói nhiều về vấn đề này nữa, cô ấy gật đầu: “Toàn Cơ đang ở trong phòng làm việc, cần chị đưa em đến đó không?”

Ngôn Tiểu Nặc khẽ cười: “Chị Giản Minh có việc bận sao? Không sao đâu, chị cứ làm việc của chị đi, em tự đến đó cũng được.”

Giản Minh nở nụ cười hiên dịu: “Được, chị đi tìm tống giám đốc nói vài việc, chúng ta chút nữa gặp lại”

Tìm Mặc Tây Quyết nói chuyện? Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc lóe lên một tia ngờ vực, nhưng cô biết rằng không thể trì hoãn được nữa, Toàn Cơ sắp tan làm rồi.

Bây giờ mới giao bản vẽ không biết Toàn Cơ có tức giận không nữa.

Trong lòng cô thấy thấp thỏm lo lắng, nhẹ nhàng gõ cửa, lúc nghe thấy tiếng Toàn Cơ bảo cô vào thì cô mới bước vào.

Toàn Cơ đang ngôi xem một chồng lớn các bản vẽ, thấy cô bước vào, đôi mắt xinh đẹp ánh lên ý cười: “Cô cuối cùng cũng đến rồi.”

Sao cô ấy lại có vẻ mặt như đang đặc biệt chờ đợi cô như vậy chứ?

Xem ra hôm nay Ngôn Tiểu Nặc cô đây tám chín phân sẽ không bị ăn mắng rồi.

“Toàn Cơ, đây là bản vẽ đồ trang trí mà cô bảo tôi thiết kế.” Ngôn Tiểu Nặc vừa nói vừa đưa bản vẽ đang cầm trên tay ra.

Toàn Cơ liên nhận lấy bản vẽ rồi xem qua, thản nhiên hỏi: “Mặc ngọc?”

Ngôn Tiểu Nặc gật đầu: “Vâng, Mặc ngọc có ý nghĩa xua đuổi tà ma, có một câu thơ nói rằng ‘Một năm sau tiếng pháo nổ, làn gió mùa xuân đã truyền hơi ấm vào Đồ Tô, Tết Nguyên Đán uống rượu Đồ Tô, xua đuổi tà ma.”

Toàn Cơ khẽ cười: “Tốt, Mặc ngọc, tôi đoán là anh hai sau khi thấy được ý nghĩa này lập tức sẽ đồng ý ngay.”

Mặc ngọc, bên trong có một chữ Mặc, hơn nữa chữ Quyết trong tên của Mặc Tây Quyết cũng có nghĩa là ngọc đẹp.

Cô ngược lại không hề nghĩ đến tầng nghĩa này, không hề nghĩ đến việc Toàn Cơ lại hiểu thành ý nghĩa như vậy, khuôn mặt nhỏ không kìm được đỏ ửng lên.

“Dùng Mặc ngọc để làm tạo hình cho tì hưu rất hợp với tính cách của anh hai tôi.” Toàn Cơ nhìn hình tì hưu trên bản vẽ, nở nụ cười rạng rỡ: “Đi, chúng ta đến phòng làm việc của anh ấy.”

Ngôn Tiểu Nặc nhẹ nhàng nói: “Lúc đến tôi có gặp chị Giản Minh, sợ rằng lúc này chị ấy vẫn ở phòng làm việc của tổng giám đốc.”

Toàn Cơ hơi bất ngờ, nét mặt có hơi do dự, nói: “Không cần lo lắng, chúng ta cùng qua đó đi”

Ngôn Tiếu Nặc luôn cảm thấy có chút không thích hợp, nhưng cũng không nói được là không thích hợp chỗ nào, đành phải đi theo Toàn Cơ đến phòng làm việc của tổng giám đốc.

Cửa phòng làm việc của Mặc Tây Quyết được mở ra, Giản Minh đang ngồi trên ghế sofa, thấy cô và Toàn Cơ đi đến liền vẫy tay chào.

“Đây là mẫu thiết kế đồ trang trí cho chủ đề Tết Nguyên Đán rất đẹp, anh xem xem.” Toàn Cơ đưa bản vẽ thiết kế đến trước mặt Mặc Tây Quyết.

Mặc Tây Quyết cau mày lại, nhìn thấy tì hưu được làm bằng Mặc ngọc, ánh mắt anh đột nhiên sáng bừng lên.

Mọi thứ quả nhiên y như những gì Toàn Cơ nói, ý tưởng của cô dễ dàng được thông qua.

Mọi người đều mỉm cười, duy chỉ có mình Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút không được tự nhiên. Cô rõ ràng là không có ý như vậy nhưng lại bị mọi người nghĩ thành ra như vậy, điều đáng ghét nhất là cô không thể phủ nhận được, bởi vì nếu như phủ nhận, người đàn ông nào đó có

lẽ sẽ bùng nổ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.