Chương 322
Trình Tử Diễm sững lại.
Ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc ôn hòa điềm nhiên, nhưng bên trong mang theo sự kiên trì khiến người ta không có cách nào để từ chối, thắc mắc rất nhiều, cô không có cách nào tiếp tục đóng giả như không biết gì.
Trình Tử Diễm nói với cô: “Đến đây, ta kiểm tra cho con một chút”.
Ngôn Tiểu Nặc thở phào từ tận đáy lòng, ông ấy có thể tiếp nhận thắc mắc của cô đã là tốt rồi, chỉ sợ rằng khi xảy ra chuyện, tất cả mọi người đều che giấu cô.
Bởi vì cô đang mang thai nên Trình Tử Diễm lấy máu làm xét nghiệm.
Quá trình chờ đợi kết quả vô cùng thấp thỏm, Ngôn Tiểu Nặc đi đi lại lại trên hành lang, khó khăn lắm mới ép bản thân ngồi xuống một chút, cô lại không kìm được mà đứng lên, muốn gõ cửa nhưng lại không dám làm phiền Trình Tử Diễm.
Nhưng có lo lắng thế nào cũng chỉ có thể kìm nén, Cánh cửa mở ra, lúc Trình Tử Diễm đi ra vẫn còn đeo khẩu trang.
Ngôn Tiểu Nặc vội vàng tiến đến.
Trình Tử Diễm nắm tờ báo cáo trong tay, nhưng không lập tức đưa cho cô xem, ông ấy thảo khẩu trang xuống, vẫn là biểu cảm trầm ổn ấy, “Con, chắc chắn muốn xem à?”
Trái tim Ngôn Tiểu Nặc trầm xuống, cơ thể nhẽ bằng đi, mồ hôi trong lòng bàn tay ướt đến mức không cuộn nổi ngón tay, giọng nói cô mơ hồ: “Con muốn xem”.
Trình Tử Diễm thấy sắc mặt Ngôn Tiểu Nặc tái nhợt, trên khoảng thái dương trắng trẻo toát ra một lớp mồ hôi mỏng, trong lòng không kiềm chế được, ông vỗ về vai cô, “Tiểu Nặc, con yên tâm, bố dù có phải dùng hết sức lực bản thân, cũng nhất định sẽ cứu con”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ cảm thấy trái đất như quay mòng mòng, cô tin vào y thuật xuất quỷ nhập thần của Trình Tử Diễm, cô cũng tin mấy ngày nay Mặc Tây Quyết đêm đêm không về nhà là có liên quan đến vấn đề sức khỏe của cô, nhưng còn bản thân cô thì sao?
Cô có thể tin tưởng bản thân cô không?
Hiện tại cô nên làm gì? Hay có thể làm gì?
“Bố, con bị bệnh rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc lại một lần nữa ngước mắt lên, bên trong chứa đựng hy vọng mãnh liệt.
Trình Tử Diễm có chút không dám đối diện với ánh mắt của cô, ông thấp giọng nói: “Không phải con bị bệnh, mà là con trúng độc”.
Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt giật lùi hai bước, Trình Tử Diễm vội vàng đỡ lấy cô.
Nếu là bị bệnh, thì là do bản thân không gặp may mắn, không thể oán trách bất cứ ai, nhưng nếu là trúng độc, vậy thì có kẻ rắp tâm muốn hại cô.
Ngôn Tiểu Nặc miễn cưỡng giữ vững cơ thể, một hồi lâu sau cô mới cảm nhận được nhịp tim đập hoảng loạn của mình, “Đứa bé, sẽ bị ảnh hưởng chứ?”
Trình Tử Diễm thở dài một hơi, không muốn che giấu cô, ông nói: “Tạm thời thì không”.
“Tạm thời..” Ngôn Tiểu Nặc nghẹn ngào lẩm bẩm hai từ, “Thế có nghĩa là, vẫn sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, đúng không?”
Trình Tử Diễm cả đời chưa từng lừa người, dù là lời nói dối thiện chí cũng chưa từng có, lúc này ông cũng không muốn giấu diếm Ngôn Tiểu Nặc, sợ rằng đến lúc đó Ngôn Tiểu Nặc lo lắng sợ hãi, không bằng bây giờ nói với cô tất cả những trường hợp có thể xảy ra. Cả cuộc đời ông ấy đã gặp biết bao người, biết Ngôn Tiểu Nặc có thể chống đỡ được.
Nhưng biết là một nhẽ, trong lòng không nhẫn tâm lại là một nhẽ, Trình Tử Diễm lựa chọn trầm mặc.
Trầm mặc chính là một cách trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc cũng không hỏi nhiều nữa, quay người đi từ từ đi vào phòng ngủ chính.
Trình Tử Diễm kéo tay Ngôn Tiểu Nặc lại, lại cảm thấy cổ tay cô lạnh giá, trong lòng chấn động, ông kể chuyện trước đây cho Ngôn Tiểu Nặc: “Ta có một người bạn cũ, trúng một loại kịch độc, nhưng cô ấy vẫn chống chọi lại được, đừng sợ, rồi sẽ có cách”.
Ngôn Tiểu Nặc quay đầu lại, lại thấy sự dịu dàng hiếm thấy của Trình Tử Diễm.
Nghe Đường Mạt Ưu nói, Trình Tử Diễm rất ít khi nhắc đến chuyện trước kia, không phải vì ông ấy không nhớ, mà là vì ông ấy thực sự không muốn nhắc lại.
Nhưng hiện tại ông lại dùng những lời này để an ủi cô, như thế đủ để thấy được sự quan tâm của ông đối với cô.
“Bố, con sẽ không bỏ cuộc”. Khỏe môi Ngôn Tiểu Nặc lộ ra ý cười, “Hiện giờ con chỉ muốn yên tĩnh nghĩ ngợi một chút!”
Trình Tử Diễm hiểu rõ nên cũng không nói thêm gì, ông rời khỏi phòng ngủ chính.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi trên ghế sofa trước cửa sổ, cơ thể co lại ngồi cuộn trên sofa, lúc này không có bất cứ ai bên cạnh cô, trước giờ cô chưa từng cảm thấy bản thân tỉnh táo như lúc này.
Trước đây, cô ngồi trên chiếc sofa này, nghĩ đến rất nhiều rất nhiều chuyện liên quan đến tương lai của bản thân cô và Mặc Tây Quyết, nghĩ đến việc một ngày nào đó cô sinh đứa con ra, có thể thoát khỏi số mệnh bị nhà họ Mặc đoạt mất, nghĩ đến bản thân sẽ có một gia đình của chính mình.
Nhưng đến hôm nay, những thứ mà cô nghĩ tới đây, rốt cuộc lại càng ngoài tầm với.
Cô lặng lẽ ngồi đó, có mấy sợi tóc rơi xuống, Ngôn Tiểu Nặc cười khổ, dường như mỗi sợi tóc rụng xuống là bản thân lại yếu đi một phần.
Không biết bản thân ngồi bao lâu, cho đến khi cô người làm dè dặt gõ cửa, đưa cơm và thuốc tới.
Ngôn Tiểu Nặc vẫn như thường ngày ăn hết cơm.
“Mặc Tây Quyết vẫn chưa về sao?”
Cô người làm lại lắc đầu.
Ngôn Tiểu Nặc thở dài một hơi, rồi nói: “Thôi vậy, mang cho tôi bản thảo thiết kế là trước đây tôi vẫn chưa hoàn thành đến đây”.
“Cô Ngôn, cô muốn vẽ bản thiết kế sao?” Cô người làm vô cùng kinh ngạc.
Xem ra ngoại trừ cô ra thì những người khác đều biết việc sức khỏe cô rất không tốt.
Giọng nói Ngôn Tiểu Nặc mang theo sự kiên trì mà bình thản: “Mang qua đây đi, tôi cũng nhàn rỗi không có việc gì làm”.
Cô người làm lại như bị làm khó, ông Trình đã dặn dò, cô Ngôn không được làm việc mất sức, nếu không thì “Hay là bản phác thảo của tôi mất rồi?” Giọng nói lạnh lùng của Ngôn Tiểu Nặc truyền tới.
Cô người làm bị dọa cho giật mình, “Không phải đầu cô Ngôn!”
Trời ơi, đừng có dọa cô ấy được không, làm mất bản phác thảo của cô Ngôn, cô ấy còn muốn sống nữa hay không chứ.
Trong ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc không có bất cứ ý trêu đùa nào: “Đã vậy thì lấy đến đây”.
Cô người làm không dám tuân lệnh cô ấy, đi ra tìm Trình Tử Diễm xin ý kiến.
Trình Tử Diễm nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Cô ấy đã đòi rồi, thì cứ lấy cho cô ấy đi”.
Có câu này của ông ấy, thì cô người làm không còn bất cứ do dự nào nữa, đi lấy bức phác thảo đã lâu không được động tới ấy ra.
Ngôn Tiểu Nặc đón lấy bức vẽ, xua xua tay, da hiệu cho cô người làm lui đi.
Cô đích thân đem bản phác thảo gài lên kệ vẽ, trang giấy lâu ngày không được động tới, cũng có chút cũ đi.
Nhưng Ngôn Tiểu Nặc cũng không để ý gì, cô còn nhớ, trước đây cô từng nói qua với Mặc Tây Quyết, cô muốn trang giải phần thưởng đỏ của nước Đức.
Mặc Tây Quyết và Trình Tử Diễm cả ngày chạy ngược chạy xuôi chỉ vì muốn kéo dài sinh mệnh cho cô.
Còn cô, cũng phải dùng hết sức lực của mình để sinh đứa con này ra, rồi cũng muốn hoàn thành nốt tâm nguyện cuối cùng của bản thân.
Chỉ là đối với Mặc Tây Quyết, cô rất tiếc nuối, rất xin lỗi. Sự tiếc nuối và không cam tâm trong lòng toàn bộ đổ hết lên đầu bút, cô vẽ đến lúc tay cảm thấy mỏi, thì mới đặt bút xuống, đi tới trước cửa sổ, nhìn lên ánh sáng mặt trời phía bên ngoài cửa sổ, nhìn vào những bông hồng cô và Mặc Tây Quyết tự tay gấp trong chiếc bình thủy tinh.
Đến những bông hồng giấy đỏ rực này cũng có màu sắc rực rỡ như ngọn lửa.
Cô đột nhiên không còn thấy mệt nữa.
Nhưng vẽ tranh lại là một việc vô cùng tiêu hao tinh thần, trước đây cô có thể vẽ cả nửa ngày, hiện tại thì chỉ có thể vẽ hai tiếng đồng hồ.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy có chút hoa mày chóng mặt, bút rơi xuống đất.
Cô người làm vẫn luôn đứng trực bên ngoài cửa nghe thấy động tĩnh, thì không một chút do dự xông vào phòng, hét lên rồi tiến đến đỡ lấy Ngôn Tiểu Nặc ngất lịm trên giường.
Sau khi Ngôn Tiểu Nặc ngất một tiếng đồng hồ thì Mặc Tây Quyết vội vàng chạy về.
Anh mang theo một thân mùi máu tanh, nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc hai mắt nhắm nghiền, trắng bệch không chút sức lực nằm trên giường, sự tàn bạo trong mắt anh càng trào lên.
Mấy cô người làm run lẩy bẩy.
Trình Tử Diễm ra hiệu: “Các người lui xuống đi”.
Phòng ngủ chính bỗng chốc chỉ còn lại ba người bọn họ.
Giọng nói Mặc Tây Quyết sắc lẹm như dao: “Sao đột nhiên cô ấy lại ngấy như vậy?”
Trình Tử Diễm điềm đạm trả lời: “Tiêu hao tình thần quá độ”.
“Tiêu hao tinh thần?” Mặc Tây Quyết bắt lấy từ quan trọng, “Ông đem hết những chuyện này nói cho cô ấy, rồi theo ý cô ấy để cô ấy vẽ cái thứ chết tiệt này, rốt cuộc là muốn làm gì!”
Trình Tử Diễm như không hề quan tâm cơn tức giận của Mặc Tây Quyết, chỉ nói: “Cậu cũng biết là chiều theo ý nó”.
Mặc Tây Quyết mím chặt cánh môi nói: “Tôi không muốn cô ấy có áp lực lớn như thế”.
“Ngôn Tiểu Nặc không ngốc”. Trình Tử Diễm nói, “Ngược lại, nó lại là người tinh tế, thấu hiểu, mặc dù trên miệng không chịu nói ra, nhưng trong lòng thì rõ hơn ai hết, cậu chỉ biết tìm mọi cách che giấu nó, nhưng làm sao cậu biết được, cái cảm giác đoán tới đoán lui mà không đoán được đến ngọn ngành, rồi phải tự mình thầm lặng chịu đựng của nó?”
Mặc Tây Quyết lắc lắc đầu: “Tôi không hề có ý định mãi mãi che giấu cô ấy, tôi chỉ muốn cô ấy cả đời vui vẻ, mãi mãi không bị phiền não, có thể vui vẻ sống dưới sự che chở của tôi”.
Trình Tử Diễm không còn lời nào để đáp lại, có người đàn ông nào không muốn che mưa chắn gió cho người con gái mình yêu, dù cho phải trả giá bao nhiêu cũng đều xứng đáng.
Dù nỗi đau khổ và áp lực mà anh phải chịu đựng lớn hơn Ngôn Tiểu Nặc gấp trăm gấp ngàn lần thì anh cũng không hề muốn Ngôn Tiểu Nặc phải chịu đựng những điều này.
“Tôi lớn tuổi rồi”. Trình Tử Diễm thở dài một tiếng, “A Quyết, cô ấy dù sao cũng là một bệnh nhân, phải chăm sóc tốt cho con gái tôi đới.
Mặc Tây Quyết lại trầm mặc, đôi mắt đen láy từ đầu đến cuối đều nhìn vào Ngôn Tiểu Nặc.
Thuận theo cánh cửa được đóng lại, anh đi tới trước giường Ngôn Tiểu =G Nặc, không tiến lên ôm cô, cũng không tiến gần đến cô.
Trên người anh có mùi máu tanh nồng nặc, cô sẽ nghi ngờ.
Mặc Tây Quyết đi tắm một cái, rồi đem vất đám quần áo bẩn đi, xịt một ít mùi ngọc lan nhẹ nhàng, mùi mà cô ấy thích nhất.
Anh cũng không muốn để cô nhìn thấy một mặt u ám độc ác bạo ấy của anh, người lương thiện như cô ấy nếu biết phải lấy đó làm cái giá đánh đổi thì dù cho thuốc giải độc đặt trước mặt cô ấy thì cô cũng nhất quyết không cần.
Nhưng anh muốn cô sống, nên dù cho bản thân phải xuống địa ngục, biến thành ác quỷ, anh cũng cam tâm tình nguyện.
Không biết qua bao lâu, Ngôn Tiểu Nặc mơ màng tỉnh lại. Pa Tây Quyết, anh còn nhớ không, em từng nói với anh, muốn giành được giải Red Dot”.
“Lúc này là lúc nghĩ đến việc đó sao?” Mặc Tây Quyết ngắt lời cô, sự không vui trong lời nói hoàn toàn được tung ra, “Ngôn Tiểu Nặc, em có biết là sức khỏe của em thế này, còn tiêu hao tinh thần thì không khác gì…”
“Chính là tiêu hao sinh mạng của em”. Ngôn Tiểu Nặc nhìn anh, ngữ khí rất bình tĩnh.