Chương 336
Gương mặt Ngôn Tiểu Nặc mang theo ý cười nhìn Vi Nhi, đối với câu hỏi kinh ngạc của cô ta, cô không nói một câu nào, chỉ từ từ đứng lên, quay người rời đi.
Vi Nhi hoảng hốt lo sợ nhìn theo bóng lưng mảnh khảnh nhẹ nhàng của Ngôn Tiểu Nặc, tỏng lòng căng thẳng không thể khống chế được nữa.
Cô ta và Mặc Tây Quyết quen biết nhau ngần ấy năm, tính cách và sự thông minh của Mặc Tây Quyết cô ít nhiều cũng biết một chút, sớm đã có kế hoạch ứng phó, nên mới có thể gắng gượng đến thời điểm này.
Còn với Ngôn Tiểu Nặc, trước nay Vi Nhi luôn coi thường cô, nhưng lại không ngờ Ngôn Tiểu Nặc còn có một mặt như thế.
Người trước nay luôn tự tin, kiêu ngạo như Vi Nhi đột nhiên lại có một cảm giác khó có thể kiểm soát được tình thế.
Trái tim suy sụp lâu như vậy, một khi bị rạch một vết rất nhỏ thôi, thì lúc sụp đổ cũng không thể dễ dàng mà khống chế được.
Ngôn Tiểu Nặc không đếm xỉa đến Vi Nhi nữa, cô quay người đi, từ từ đi lên bậc thềm của tầng hầm.
Bàn tay đột nhiên ấm áp, thì ra là Mặc Tây Quyết nắm tay cô, Ngôn Tiểu Nặc hiểu ý mỉm cười, nắm lại tay anh, cùng anh đi ra khỏi tầng hầm.
Khoảnh khắc vừa ra khỏi cửa, ánh sáng ấm áp chiếu rọi lên cơ thể, xua tan tất cả lạnh giá âm u trên người. “Sao em lại nghĩ tới Ngôn Uyển Cừ?” Mặc Tây Quyết ôm eo cô, cùng cô đi trên thảm cỏ dưới ánh nắng ấm áp.
Nụ cười của Ngôn Tiểu Nặc hơi thu lại, trong ngữ khí mang theo tiếng thở dài: “Ngôn Uyển Cừ lúc còn nhỏ, thực sự vô cùng hoạt bát, đáng yêu, có lẽ vì bà ngoại yêu thương em hơn, cũng có thể là vì sự dạy dỗ của cậu mợ trong thời gian cô ta trưởng thành, em không hề ngờ rằng, sau khi cô ta trưởng thành, lại trở nên độc ác như thế”.
Mặc Tây Quyết trầm mặc.
“Giữa em và Ngôn Uyển Cừ, ân oán đúng sai, sớm đã không còn có thể nói rõ được nữa, còn lại chỉ là hận thù cô chết tôi sống”. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ đến bà ngoại, trong lòng đau nhói, dựa vào trong lòng Mặc Tây Quyết, “Nếu bà ngoại chưa mất, em có thể thuyết phục bản thân tha thứ cho tất cả những việc Ngôn Uyển Cừ làm với em, nhưng bà ngoại mất rồi, em không thể quay đầu được nữa rồi”.
Mặc Tây Quyết chỉnh lại chiếc áo khoác trên người Ngôn Tiểu Nặc, hôn lên trán cô rồi nói: “Nếu không phải âm mưu của cô ta, thì em cũng sẽ không đến bên anh”.
Ngôn Tiểu Nặc cười cười, đưa tay khoác lên tay Mặc Tây Quyết, giọng nói dịu dàng, “Không bằng cứ điều tra theo hướng Ngôn Uyển Cừ”.
Mặc Tây Quyết nhếch nhếch lông mày nói: “Em trở nên lợi hại như thế này từ bao giờ thế? Mới có một lúc mà đã có thể tìm ra đầu mối”.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhạt: “Tâm tư phụ nữ, anh làm sao có thể hiểu được chứ? Trong lòng Vi Nhi, em không bằng anh, vì thế, cô ta không có cảnh giác với em”.
Mặc Tây Quyết nhíu chặt mày.
“Gia tộc Rolster bên đó nên ứng phó như thế nào?” Ngôn Tiểu Nặc có chút lo lắng hỏi anh, cô chỉ đưa ra một phương hướng, còn cụ thể làm thế nào để lấy được thuốc giải thì vẫn cần một chút thời gian và công sức.
Mặc Tây Quyết bình thản nói: “Bên nhà Rolster, anh và anh trai anh đã thương lượng sắp xếp ổn thỏa rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc gật gật đầu, không hỏi thêm gì nữa, quay về lâu đài.
Những ngày tiếp theo, Ngôn Tiểu Nặc chỉ ở trong lâu đài, mỗi ngày đều uống thuốc đúng giờ, làm kiểm tra, đọc sách hoặc là nói chuyện với Trình Tử Diễm.
Còn Mặc Tây Quyết gần như bận rộn đến chân không chạm đất, Ngôn Tiểu Nặc xót Mặc Tây Quyết, đến sách cũng đọc ít đi, đích thân xuống bếp nấu ăn cho Mặc Tây Quyết.
“Hermia” tấn công họ ở Berlin đã được xác định chính xác là Ngôn Uyển Cừ, người thực vật đã tỉnh lại.
Tin tức này vừa được xác nhận, Ngôn Tiểu Nặc liền cảm thấy những lớp cảnh giới trong lâu đài lại càng trở nên nghiêm ngặt hơn, Mặc Tây Quyết càng không đồng ý cho cô đi ra ngoài.
Đang trong mùa hè nóng bức, bởi vì mang thai, nên Ngôn Tiểu Nặc đặc biệt sợ nóng.
Thể chết yếu ớt của cô, không thích hợp dùng điều hòa, Mặc Tây Quyết liền sai người dựng một cái lều bên hồ nước, từ đó Ngôn Tiểu Nặc thường xuyên ra lều đó hóng mát.
Ngồi bên hồ nước vốn mát mẻ, tán cây đa to lớn tỏa bóng râm xanh mướt um tùm tự nhiên cho chiếc lều, đang giữa hè, hoa sen nở đầy hồ, gió thổi đến mang theo mùi hương thanh mát, vô cùng thanh tịnh, tươi mới.
Ngôn Tiểu Nặc ở đó nghỉ hơi hoặc đọc sách.
Ngôn Uyển Cừ vẫn không có bất cứ tin tức nào, mà lễ đại thọ trưởng tộc gia tộc Rolster đã đến gần ngay trước mắt.
Mặc Tây Quyết ngoài mặt không có bất cứ biểu hiện nào, nhưng Ngôn Tiểu Nặc biết, trong lòng anh đang rất gấp gáp rồi, buổi sáng hôm nay khi ngủ dậy, cô còn nhìn thấy khỏe mỗi anh bong chóc da.
Cô người làm ôm theo đài sen mới hải lên bờ.
Ngôn Tiểu Nặc liền đi tới xem, trong đài sen, những hạt sen không khác gì những viên ngọc xanh, cô liền nói: “Cái này thanh nhiệt giải độc rất tốt, chúng ta bóc nó ra đi”.
Mặc dù là người làm trong lâu đài vua chúa, nhưng bình thường thực phẩm đều là được làm sẵn xong mang tới, nên việc bóc hạt sen này bọn họ đều không biết làm. Mấy cô người làm không tránh được nhìn nhau, nhưng lại không có ai dám trả lời Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thì hiểu ngay, cười nói: “Đến đây, tôi dạy mọi người bóc hạt sen, nhanh lắm”.
Cô bẻ một góc bên đài sen, để lộ ra toàn bộ mặt bên trong, từng hạt sen bọc trong lớp màng trắng trắng.
“Rất đơn giản đúng không, mọi người thử đi”. Ngôn Tiểu Nặc cười nói với mấy cô người làm.
Những cô người làm cũng làm theo cô, bóc được một chậu đầy.
Ngôn Tiểu Nặc bảo người mang một chậu nước nóng đến, rồi cô đổ hết hạt sen trong chậu kia vào đó, sau đó đợi nước nguội đi thì bóp cho lớp vỏ trắng bên ngoài bong ra, sau đó lại rửa lại một lượt, thì hạt sen cũng lộ ra hết.
Mấy cô người làm thấy vừa mới mẻ, vừa thú vị, thì cười hi hi rồi giúp Ngôn Tiểu Nặc hoàn thành nhiệm vụ bóc hạt sen.
“Không ngờ cô Ngôn biết nhiều đến vậy, đúng là người có giáo dục”.
“Đúng thế, cậu chủ hay khen cô Ngôn khéo tay, hôm nay được nhìn thấy, đúng là không hề sai”.
“Đây gọi là lên được phòng khách, xuống được nhà bếp, cậu chủ thật là có phúc”.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói với mấy cô ấy: “Các người chỉ biết dẻo miệng, mau đen hạt sen đã bóc xong mang đến nhà bếp, cùng tôi đi hầm canh”.
Mấy cô người làm cười vui vẻ đi thực hiện.
Canh hạt sen không chỉ giải nhiệt, mà còn xua tan mệt mỏi, định thần, Ngôn Tiểu Nặc nhớ đến gương mặt mệt mỏi của Mặc Tây Quyết, thì phần tình cảm này càng thêm nồng nhiệt.
Ngôn Uyển Cừ đã đi đâu chứ? Kẻ đào tẩu như Ngôn Uyển Cừ, cô ta chắc chắn sẽ đi đến nơi cô ta lưu luyến nhất.
Chẳng lẽ là cái nhà ngày xưa của cô ta?
Căn biệt thự của nhà Ngôn Uyển Cừ, sau khi Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh bị tử hình, thì đã bị dán giấy phong tỏa, hiện tại thuộc quản lý của chính phủ, Ngôn Uyển Cừ sẽ mạo hiểm đi đến đó sao?
Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó, tỉ mỉ cân nhắc.
Lúc Mặc Tây Quyết không ở lâu đài, mấy cô người làm ở trước mặt Ngôn Tiểu Nặc tương đối thoải mái, nhất là hôm nay Ngôn Tiểu Nặc đã dạy bọn họ bóc hạt sen, không khí rất vui vẻ.
“Hôm nay nóng thế này, nghe nói là trong rừng có hỏa hoạn”.
“Đúng vậy, chỗ nhiều cây thì phải nói đến núi Nam Sơn”.
Mấy cô người làm nói chuyện phiếm, truyền đến tại Ngôn Tiểu Nặc.
Nam Sơn?
Biệt thự Nam Sơn! Ngôn Tiểu Nặc không biết tại sao cô lại nghĩ tới biệt thự Nam Sơn, đó là sản nghiệp đầu tiên của nhà họ Ngôn.
Ngôn Tiểu Nặc bắt đầu không thể khống chế được sự hoảng loạn trong lòng, liền cho người đi gọi quản gia Duy Đức.
Quản gia Duy Đức vội vàng đi tới, thấy bộ dạng gấp gáp của Ngôn Tiểu Nặc, thì liền hỏi: “Cô Ngôn, cô làm sao vậy?”
Ngôn Tiểu Nặc không vòng vo mà hỏi trực tiếp hỏi: “Quản gia Duy Đức, tôi hỏi ông, biệt thự Nam Sơn, người đứng tên quyền sử dụng là Ngôn Uyển Cừ đúng không?” Duy Đức kinh ngạc, nhưng cũng thành thật trả lời: “Không sai, đó là tài sản Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh cho Ngôn Uyển Cừ, xem như là hồi môn cho cô ta sau này”.
Lúc đầu Ngôn Tiểu Nặc chỉ biết đó là tài sản của nhà họ Ngôn, cô không hề là rõ xem căn biệt thự xa hoa đó thuộc về ai, dùng để làm gì.
Trước nay Ngôn Ngọc Thanh và Lý Tịnh sống rất keo kiệt, chỉ có đối với Ngôn Uyển Cừ là vô cùng sủng ái, không khác gì viên ngọc trên tay.
Mà hiện tại, căn biệt thự Nam Sơn đó thuộc về Ngôn Tiểu Nặc, lại còn bị Ngôn Tiểu Nặc chuyển thành cô nhi viện!
Ngôn Tiểu Nặc càng nghĩ càng hoảng sợ, liền nắm lấy tay quản gia Duy Đức hỏi: “Gần đây điều tra tung tích Ngôn Uyển Cừ có ai đi đến kiểm tra biệt thự Nam Sơn không?”
“Biệt thự Nam Sơn?” Quản gia Duy Đức cũng vô cùng kinh ngạc, “Cô Ngôn đang nghi ngờ rằng Ngôn Uyển Cừ sẽ đến biệt thự Nam Sơn sao?”
Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy ngực, nơi ấy trái tim đang đập loạn xạ: “Tôi chỉ là nghi ngờ mà thôi, nhưng tôi có cảm giác, nơi đó sắp xảy ra chuyện, tôi xin quản gia Duy Đức, phải người đến bảo vệ nơi ấy”.
Duy Đức vừa nghe Ngôn Tiểu Nặc nói vậy, thì lập tức hiểu ra.
Bọn họ tính toàn kỹ lưỡng, nhưng lại lọt ra một nơi duy nhất đó là biệt thự Nam Sơn, lúc này Duy Đức không một chút do dự, lập tức đích thân đem người đến biệt thự Nam Sơn.
Ngôn Tiểu Nặc không thể đi ra ngoài, chỉ có thể dặn dò quản gia Duy Đức: “Trên đường đi hãy cẩn thận, thăm dò tình hình rồi về báo lại cho tôi, để tôi yên tâm.
Duy Đức trịnh trọng gật đầu, lập tức đi.
Đối với Ngôn Tiểu Nặc mà nói dì Lữ cũng là bậc trưởng bối giống như bà ngoại cô, mặc dù ban đầu bà ấy chỉ là một người giúp việc, nhưng sau này cảm tình của họ đặc biệt tốt.
Bà cũng là người mà Ngôn Tiểu Nặc rất coi trọng.
Mà dì Lữ vẫn như thường ngày, dỗ bọn trẻ lên lầu ngủ trưa, xong rồi xuống thu dọn đồ chơi và sách truyện cho chúng.
Mấy việc này bình thường đều là việc của cô người làm, nhưng dì Lữ lại không bắt họ làm, bởi vì thời tiết nóng nực, bọn họ cũng rất vất vả, nên để bọn họ đi nghỉ ngơi. n Trong chốc lát, biệt thự Nam Sơn trở nên yên tĩnh.
Dì Lữ làm xong mấy việc đó, thì ra ngoài bẻ đài sen cho đám trẻ con, để tối nấu cháo hạt sen cho bọn trẻ ăn.
Cách biệt thự Nam Sơn không xa thì có một cái hồ rất lớn, đài sen trong hồ đang vào vụ, dì Lữ định tới đó để bẻ một ít về.
Bà đi trên con đường nhỏ rợp bóng cây, đột nhiên nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc ở phía trước, bà cười cười đi tới, vỗ vỗ vào vai người con gái ấy, cười nói: “Tiểu Nặc, xem cháu kìa, đứng ở đây làm gì thế? Sao không vào viện ngồi?”
Người con gái từ từ quay người lại, giọng nói ngọt ngào động lòng người: “Dì Lữ, dì đi đâu đây?”
Dì Lữ cười nói, “Hôm nay thời tiết nóng quá, có mấy đứa bé bị nhiệt, tôi đi bẻ một ít đài sen về nấu cháo cho đám ¬ zza Người con gái ấy cười cười: “Vẫn là dì Lữ chu đáo nhất, cháu cùng dì đi, được không?”
Dì Lữ gật đầu liên tiếp, nhưng lại cảm thấy Ngôn Tiểu Nặc ở trước mặt cứ có gì đó không đúng lắm, có một cảm giác không thể nói ra được, mắt dì Lữ liếc liếc ngón tay cô ta, đột nhiên dừng bước, “Cô không phải Tiểu Nặc, cô là ai?”