Tổng Tài Bá Đạo Là Cha Của Con Tôi

Chương 1070



Chương 1070

Nguyễn Cao Cường không phải là người chưa từng gặp qua sóng 1o gió lớn, điều mà anh không thể chấp nhận được chính là đúng vào ngày anh kết hôn lại là ngày ông nội rời xa nhân thế.

Đào Hương Vi thấy anh đang làm khó dễ bác sĩ, anh ra: “Cao Cường, anh làm sao vậy?”

Sự xuất hiện của cô cuối cùng cũng khiến Nguyễn Cao Cường bình tĩnh trở lại, anh đưa mắt nhìn chằm chảm vào cô rồi ôm cô thật chặt.

Đào Hương Vi cảm thấy người đàn ông cao lớn đang khẽ run lên, vàng đi tới kéo trong lòng cô dường như cũng nhận ra điều gì đó, nhìn qua vai anh nhìn về phía giường bệnh.

Cô nhìn thấy ông cụ nấm trên giường bệnh nhắm chặt mắt, thật bình tĩnh như vậy.

“Cô tới thật đúng lúc, mong cô khuyên nhủ tổng giám đốc Cường.

Ông cụ đã rời xa dương thế, mong anh ấy nén bi thương, chúng tôi cũng đã hết cách” Bác sĩ nhanh chóng nói với Đào Hương Vi.

Nguyễn Cao Cường nghe vậy bỗng nhiên buông cô ra, quay đầu lạnh lùng nhìn về phía bác sĩ, bác sĩ có chút sợ hãi vội vàng bước ra ngoài.

Đào Hương Vi đỡ lấy anh, dịu dàng nói mong có thể trấn an đối phương: “Cao Cường, anh để cho ông nội ra đi thanh thản, việc chúng ta phải làm bây giờ chính là chuẩn bị hậu sự cho ông”

Nguyễn Cao Cường cúi đầu xuống nhìn cô, mím môi không nói, khuôn mặt căng thẳng của anh nói với cô rắng trong lòng anh cảm thấy rất buồn.

Cô đưa tay ra, chủ động ôm lấy anh: “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường tình, ông nội sang thế giới bên kia chính là tiếp tục cuộc sống mới, anh cũng đừng đau khổ quá.”

Không biết anh có nghe lời cô nói không, ánh mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú nói: “Xin lỗi lẽ ra hôm nay anh sẽ tổ chức cho em một hôn lễ khó quên, nhưng hiện tại em lại phải cùng anh chuẩn bị tang lẽ.”

Cô cố ý ngẩng mặt lên: “Anh nói như vậy là không đúng rồi, em đã là vợ anh, đương nhiên sẽ cùng tiến cùng lùi với anh”

Lời nói của cô khiến tim anh rung động, nhìn cô càng lúc càng sâu: “Cảm ơn em có thể thông cảm”

Tin tức ông cụ nhà họ Nguyễn Cao từ trần lập tức được tuyên bố với bên ngoài, những người thân trong nhà họ Nguyễn Cao trên hành lang bệnh viện liền khóc rống lên.

Lâm Hương Giang sau khi vào nhìn ông cụ một lần cuối cùng, không nghĩ tới một người cả đời mạnh mẽ như vậy, nói đi là đi.

Trong lòng khó tránh khỏi có chút thương cảm.

Ông nội đột ngột qua đời, cô không tiện lại đến chăm sóc Lãnh Thiên Khuê.

Cô gọi cho Lãnh Thiên Khuê để giải thích lý do.

Đương nhiên, Lãnh Thiên Khuê không thể cưỡng cầu, qua điện thoại nói với cô: “Vậy mong chị hãy nén bi thương. Hiện tại tình hình của em đã dần ổn định, chị không cần lo lắng cho em, khi nào có thời gian em sẽ tới thăm chị.”

“Được. Em phải chăm sóc bản thân và đứa bé, nếu như có chuyện gì thì gọi điện cho chị”

Sau khi nói xong, Lâm Hương Giang vội vàng cúp máy, cô cũng phải cùng với mọi người chuẩn bị tang lễ cho ông nội.

Lãnh Thiên Khuê nhìn màn hình điện thoại di động đen kịt, ngẩn người.

Vừa rồi Lâm Hương Giang nói với cô ấy qua điện thoại tai nạn xe của ba mẹ cô ấy là chuyện ngoài ý muốn, cũng đừng suy nghĩ nhiều.

Cô ấy nên tin những gì Lâm Hương Giang nói là đúng, nhưng trong lòng vẫn luôn cảm thấy bất an, luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.